Đôi lúc  m/ắng cô bé, bắt cô bé bỏ đống đồ chơi nhỏ  đất  tủ, vứt  đất vướng víu.
Đôi lúc  chê bai cô bé, phá rối    việc, bắt cô bé  chỗ khác.
 
“Vướng víu,  chỗ khác .”
“Bố  dọn xong con   đầy bụi bẩn bò ,   con tự dọn xem bố  giúp con .”
 
“Con  xem hoạt hình  , cái giường bố  trải xong   con lăn cho thành một đống !”
“Bố  bỏ  tủ con  kéo ! Con  tin bố vứt hết  !”
… Cứ như , luôn luôn tức giận.
 
 bây giờ,     một lời, chỉ im lặng dọn dẹp.
Đợi   đóng cánh cửa  ,   phòng khách, kéo cửa sổ  châm một điếu thu/ốc, Thiên cũng loanh quanh  chân  , gọi  là bố.
 
Tiếc là     thấy cũng   thấy, chỉ  đăm chiêu làn khói th/uốc bay lượn ngoài cửa sổ.
Hút xong thuố/c,   cầm áo khoác  ghế sofa mặc ,  về phía tiền sảnh.
 
Thiên cũng  theo   ,    tắt đèn đóng cửa, rời khỏi nơi .
Căn nhà chất đầy màu sắc và đồ chơi, đột nhiên trở nên yên tĩnh, bóng tối trong nhà biến thành màu xanh u sầu.
 
Thiên chạy về phía .
Đi xuyên qua cánh cửa đó, xung quanh đột nhiên  biến thành một nơi khác.
Đây là một hội trường náo nhiệt, khắp nơi đều là ,   đang lớn tiếng và cuồng nhiệt hô vang điều gì đó.
 
Thiên chui lủi giữa các hàng ghế, nhưng  ai  thể  thấy cô bé, dù  trốn cũng  ai va  cô bé.
Cô bé  theo lối  nhỏ  mặt về phía , phía  là một sân khấu,  đó   nhiều , giọng  quen thuộc của cô bé truyền đến từ chiếc micro.
 
“… Rất vui vì   《Phong Vân Bắc Triều》  đạt  thành tích  như …”
Thiên quá lùn, ở trong đám đông     thấy sân khấu, chỉ  thể cố gắng chen lên phía .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-151-3.html.]
Giọng   chỉ  vài câu đơn giản,  chuyển sang một giọng  lạ nhiệt tình hơn:
“Loạt phim hai phần về Nam Bắc Triều đều   yêu thích, 《Minh Nguyệt Nam Triều》  đó cũng mang về cho thầy Đồng vài giải thưởng,  vương miện Ảnh đế  thêm một ngôi  nữa,   《Phong Vân Bắc Triều》  đạt đỉnh cao mới…”
 
“… Xin mời chúng  cùng chiêm ngưỡng màn diễn xuất tuyệt vời của thầy Đồng!”
Trên màn hình lớn xuất hiện cung điện nguy nga, vị hoàng đế tái nhợt u uất, triều đại sắp lụi tàn.
 
Thanh kiếm nhuốm m/áu, màu đỏ tươi rơi  nền tuyết,    một khuôn mặt tinh tế gầy gò.
Cảnh   chuyển,  thanh niên cầm đèn cá vàng  con phố dài nhộn nhịp  qua , đưa một chiếc đèn cá vàng cho một đứa trẻ đeo mặt nạ,  và nhéo nhẹ búi tóc nhỏ của đứa bé.
 
— Đó là đoạn phim tổng hợp giữa 《Minh Nguyệt Nam Triều》 và 《Phong Vân Bắc Triều》.
Thiên cuối cùng cũng  thấy   sân khấu.
 
Người  trang điểm  ánh đèn luôn trông rạng rỡ, xinh  và  hảo. editor: bemeobosua. Giống như  bố  đây từng  và gọi tên cô bé, mỗi ánh mắt  về phía cô bé đều mềm mại và xinh .
 
Tuy nhiên lúc ,   nghiêng mặt  màn hình đang trình chiếu, nụ   mặt   biến mất, ngay cả lớp trang điểm tinh tế cũng  che giấu  biểu cảm đột ngột  đổi.
 
Người quản lý Phượng Dự ở gần đó đang nổi nóng, bực bội : “Trước đó  hề   phần ! Mau bảo   tắt , c/ắt cảnh !”
Nhân viên  gượng: “Đây là phần thêm  tạm thời, chỉ vài phút thôi…”
 
Người dẫn chương trình  sân khấu : “Nghe  đoạn phim   mạng còn  một đoạn hậu trường nhỏ lưu truyền  rộng, đứa trẻ đóng vai khách mời là con của thầy Đồng, thật đáng tiếc, đứa trẻ đáng yêu như ,   thầy Đồng vẫn đang tìm kiếm đứa con thất lạc, vì thế mà một năm  nhận công việc mới. Bây giờ tái xuất diễn xuất 《Phong Vân Bắc Triều》,   đại diện cho việc  bước  khỏi bóng tối…”
 
Mặc dù giọng điệu của  dẫn chương trình đầy vẻ tiếc thương, vẻ mặt còn tỏ  đau buồn, nhưng biểu cảm của Phượng Dự  khó coi vô cùng, miệng mắ/ng lớn: 
“Đây là thái độ hợp tác của các  ? Lấy chúng   để b/án t.h.ả.m ? Muốn  tin lớn ? Các  giỏi lắm, cứ chờ đó!”
 
Trên sân khấu  để  dẫn chương trình  hết, ảnh đế Đồng vốn luôn ôn hòa lễ độ  mặc kệ tất cả bước xuống sân khấu.
Anh   quan tâm đến sự níu kéo hoảng loạn  sân khấu và sự sôi nổi của khán giả bên , vẻ mặt tái nhợt bước nhanh  ngoài, dường như   thể chịu đựng  bất kỳ âm thanh nào nữa.
 
“Bố ơi.” Thiên gọi  .
Anh  lướt qua Thiên đang  bên cạnh sân khấu.