146. Phật Tử 6
 
Ma Tôn Thiên Chi Mạc thất bại bỏ chạy, may mắn thoát c/hết  tay Phật Tử, mang theo trọng thương,  hai vị Trưởng lão và Ma tướng còn trung thành hộ tống, rút về Ma giới.
Mặc dù Ma giới   lượng Ma tộc đông đảo, nhưng họ quen g/iết chóc lẫn , kẻ mạnh  vua.
 
Họ chỉ  thể  chung chiến tuyến khi x/âm lư/ợc Tu Tiên giới để c/ướp đ/oạt tài nguyên. Và một khi Ma Tôn ở vị trí thống trị cao nhất  thể dẫn dắt họ giành chiến thắng, thì kết cục chờ đợi Ma Tôn chính là  Ma tộc khác g/iết ch/ết và c/ướp lấy vị trí.
 
Trên đường rút lui của đại quân Ma tộc, họ liên tục chiến đấu với các Tu sĩ của Tu Tiên giới. Hai bên  chạy  truy s/át, cho đến tận ranh giới Ký Lĩnh Đạo của Ma giới.
Ngộ Tâm  cùng các Chưởng môn Tông chủ truy kích,   chỉ ở  Tào Phong Thành một ngày.
 
Mọi  khách sáo tiễn   ,  ai dám níu giữ.
Mặc dù   sự thâm sâu khó lường của Vô Tâm Phật Tử, nhưng một  nữa  tận mắt chứng kiến sự cường đại của , lòng kính sợ của   càng tăng thêm vài phần.
 
Nhìn bóng dáng Phật Tử  xa dần, một nhóm Tông chủ Chưởng môn bàn luận:
“Ma Tôn Thiên Chi Mạc  thương nặng bỏ chạy, nếu  quý mạng sống, hẳn sẽ  xâ/m lư/ợc Nhân giới trong thời gian ngắn nữa.”
 
“Chỉ sợ    Thiên Ma nào đó trẻ tuổi khí thịnh g/iết ch/ết, đến lúc đó Ma Tôn mới  chạy đến khiêu khích.”
Tộc Thiên Ma g/iết chóc lẫn , vị trí Ma Tôn hôm nay là của ngươi, ngày mai đổi thành . Mỗi   đổi   gây  chuyện gì đó.
 
Vì , thường cứ  mười, hai mươi năm, Ma Tôn mới  lên ngôi, để giành lấy danh vọng,   x/âm lư/ợc Nhân giới , đe dọa Tu Tiên giới. Điều   chỉ khiến Ma giới dễ rơi  hỗn loạn, mà còn ảnh hưởng đến hòa bình của Tu Tiên giới.
 
“E rằng chỉ khi nào Ma giới kết thúc tranh chấp, xuất hiện một Ma Tôn  thể đàn áp  bộ lãnh thổ, Tam giới mới  thể  yên .”
“Nếu thực sự  ngày đó, e rằng đó mới là tai họa lớn của Tu Tiên giới chúng . Ma Tôn lợi hại như  mà dẫn theo đại quân Ma tộc, chúng  càng  thể chống cự.”
 
“Ta thấy cũng  cần quá lo lắng, còn  các Đại sư của Linh giới,    nhờ Phật Tử giúp đỡ…”
Nói đến Vô Tâm Phật Tử, các Chưởng môn Tông chủ trao đổi ánh mắt khó hiểu, cuối cùng  một Chưởng môn  nhịn  : “Nói đến Vô Tâm Phật Tử, đứa trẻ  ôm trong lòng hình như gọi  là cha?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-146-1.html.]
 
Có  khơi mào, những  còn  lập tức trao đổi sôi nổi.
“Hóa   chỉ     thấy.”
 
“ ,  cũng  thấy. Chuyện , là cái chữ ‘cha’ mà  đang nghĩ đến ?”
“Chắc chắn  . Vô Tâm Phật Tử  thể  tình yêu nam nữ, càng  thể  con gái ruột.”
 
Ngộ Tâm  gọi là Vô Tâm Phật Tử là bởi vì   sớm thấu triệt tình ái. Với tu vi và tuổi tác của ,   bao nhiêu tu sĩ  mê luyến . Nổi tiếng nhất là Luân Sương Tiên Tử và Nghê Hà Chân Quân nhiều năm về .
 
Một  si mê mấy trăm năm   kết quả, cuối cùng tuyệt vọng mà chuyển sang tu Vô Tình Đạo. editor: bemeobosua. Một  vì yêu mà phát đ/iên thành ma, gây họa Nhân giới, cuối cùng vẫn là Vô Tâm Phật Tử tự tay siêu độ,   ngay cả hồn phách cũng  còn.
 
Nói rằng Vô Tâm Phật Tử như  sẽ  con cái với ai đó, quả là chuyện hoang đường.
“Vậy nên đứa trẻ đó, chắc chắn là hoa sen thành tinh  núi Bồ Đề thôi.”
“Không cảm nhận  yêu khí gì,  đoán là linh hồn của chiếc mõ gỗ.”
 
“Nhìn đứa trẻ  phúc tướng,  giống con cá chép béo tròn ?”
Một nhóm đại lão bắt đầu tranh cãi về việc Thiên rốt cuộc là thứ gì thành tinh.
 
Thiên  cha bế rời  vẫn rũ rượi buồn bã, đầu gục  vai Ngộ Tâm, tay mân mê quả bông  chiếc mũ hổ.
Cái đầu nhỏ  một bàn tay xoa nhẹ nhàng ở phía  gáy.
 
Ngộ Tâm giọng  bình tĩnh và dịu dàng hỏi: “Bụng  đói , con   ăn gì ?”
“Ưm… .” Đứa trẻ vùi mặt  vai  ,  dụi mắt  lắc đầu.
 
Bàn tay đặt  gáy cô bé  hề rời , xoa dịu an ủi.
Bên , vì Ma tộc xâ/m lư/ợc, các thành phố, làng mạc nhỏ gần đó gần như  bỏ trống,  thấy một bóng  nào.