Thiên  chiếc khăn vải quấn c/hặt, chỉ lộ  cái đầu đội mũ hổ.  chiếc nón lá lớn của  cha đầu trọc cũng che chắn  mặt em , nên dù  trong gió tuyết, em   hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy vòng tay ôm  vững chãi ấm áp, khiến    ngủ gật.
 
Đứa trẻ híp mắt đầy thích thú, hai chân khẽ động đậy một chút,  chút khách khí đá  eo Ngộ Tâm.
Phật Tử Vô Tâm lừng lẫy của núi Bồ Đề, thông thạo  việc, bao gồm cả việc chăm sóc trẻ con.
 
“Đại sư, tại  cha cứ  bộ mãi ?”
“Chúng   thể  xe ?”
 
Đứa trẻ đôi khi gọi là cha, đôi khi gọi là bố, và đôi khi gọi là Đại sư. Ngộ Tâm cũng  sửa lời em , cứ để em  vui vẻ gọi  cũng .
Chỉ là đứa trẻ hỏi , Ngộ Tâm liền  lên một chiếc xe l/ừa  về huyện Phong. Người đ/ánh xe là một lão trượng,  thể cho họ  nhờ một đoạn đường.
 
Sau khi  thỏa mãn cái thú  xe l/ừa, em   để ý đến con l/ừa của  , ngẩng đầu hỏi Ngộ Tâm: “Chúng   thể  cái   ạ?”
“Chúng  tự  cái ,  thể   .”
 
Ngộ Tâm   , cũng    .
  khi Thiên ngủ một giấc tỉnh dậy, trong tay Ngộ Tâm  dắt một con l/ừa. Mặc dù trông  khác so với những con l/ừa khác, con l/ừa  cao lớn oai vệ hơn, bộ lông dài   sáng bóng, đôi mắt  thần, trông như thể  .
 
Thiên vui vẻ chỉ  con l/ừa, hô lên: “Ngựa!”
Ngộ Tâm chỉnh sửa hành vi chỉ l/ừa mà  là ngựa của cô bé, giải thích: “Đây là l/ừa.”
Ngộ Tâm bế đứa trẻ lên lưng l/ừa. Con l/ừa liền chậm rãi bước ,  cần Ngộ Tâm  dắt dây nữa.
 
Thiên vui vẻ cưỡi lừ/a một lúc,  vẫy gọi  cha đang  bộ bên cạnh lên cưỡi lừ/a cùng.
Con l/ừa dường như hiểu , dừng  ngay lập tức, cũng  đầu  Ngộ Tâm, còn  mong đợi khua khua chân.
“Ta  cưỡi , con cứ  .” Ngộ Tâm từ chối.
 
Một lúc  Thiên đột nhiên hỏi: “Vì nó  cõng nổi cha ?”
“ , nó sẽ mệt đấy.”
 
 lúc , con l/ừa kêu lên một tiếng, Thiên tin phục gật đầu: “L/ừa cũng đang  đúng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-142-3.html.]
Lừa: “……” 
Ta đang   !
 
Cưỡi lừ/a đến khi ngủ gật, Thiên   Ngộ Tâm bế về trong lòng. editor: bemeobosua. Trong cơn mơ màng, cô bé  thấy  cha mới của  dường như đang  chuyện với con lừ/a.
“Phiền ngươi đưa chúng   một đoạn.”
 
Một giọng  khàn khàn vang lên: “Không dám nhận một câu phiền từ Phật Tử. Có thể giúp đỡ Phật Tử, là cái may mắn ba đời của lão l/ừa .”
Cứ như đang  mơ,  khi tỉnh dậy Thiên  chằm chằm  con l/ừa, ghé s/át tai nó hỏi: “Ngươi   chuyện ?”
 
Con l/ừa  phản ứng.
“Ngươi   chuyện ?”
Con lừ/a lắc lắc tai.
 
“L/ừa   chuyện ?” Em  hỏi Ngộ Tâm bên cạnh.
Ngộ Tâm trả lời: “L/ừa bình thường thì    .”
Ồ,   ,  là cô bé  mơ .
 
Ánh mắt Thiên chuyển sang chiếc nón lá của Ngộ Tâm.
Em  giơ tay nắm lấy chiếc nón và nhấc xuống, để lộ  cái đầu trọc láng.
“Bố ơi, bố   tóc  lạnh ?”
“Cũng tạm .”
 
Thiên   cởi chiếc mũ hổ  đầu  xuống, đặt lên đầu Ngộ Tâm: “Mũ của con cho bố đội.”
Tuy nhiên, chiếc mũ quá nhỏ,  đội  đầu Đại sư. Chú hổ vải hài hước  úp  đỉnh đầu.
Không ngờ chỉ mới quen  vài ngày, đứa trẻ   tấm lòng hiếu thảo như , Ngộ Tâm ôn hòa : “Con cứ đội mũ ,   nón lá là  .”
 
 thấy đứa trẻ cầm chiếc nón lá của  hăm hở đội lên cái đầu nhỏ, còn dùng hai tay giữ ch/ặt,  vẻ   trả  cho  .
Cầm chiếc mũ hổ  tay, Ngộ Tâm nhận ,  lẽ đứa trẻ chỉ  đội chiếc nón lá của  .