Có một nhà sư lớn tuổi  ở cổng nghênh đón, Ngộ Tâm giao mấy đứa trẻ cho ông.
“Các con cứ ở đây học trồng thảo d.ư.ợ.c với sư phụ nhé. Sống ở đây, còn  thể chữa khỏi những b/ệnh cũ   các con.”
 
Mấy đứa trẻ  suốt chặng đường, từ lo lắng chuyển thành hoảng sợ   thành mừng rỡ, vui đến mức     gì, do Hắc Cẩu dẫn đầu, cúi đầu định quỳ xuống.
Cây gậy đen trong tay Ngộ Tâm khẽ khàng nhấc lên,  đỡ chúng dậy.
“Không cần  thế.”
 
“Chúng    ,  cần tiễn.”
Tiễn nhà sư trẻ tuổi ôm Thiên, đứa bé  ở cùng chúng mấy ngày, rời , Mai Hoa dụi mắt: “Sau  chúng con còn gặp  ?”
 
“Sẽ gặp, chắc chắn sẽ gặp!”
Thiên cũng   vai Ngộ Tâm  năm  cao thấp khác   ở cổng chùa, mím môi .
 
 lúc đó, Ngộ Tâm vỗ vỗ lưng cô bé. Thiên  đầu  mặt  , vì cái đầu trọc láng quen thuộc trong ký ức, cô bé nhanh chóng ôm lấy cổ Ngộ Tâm.
“Chúng    ?”
 
“Chúng  sẽ  đến một nơi gọi là núi Thái Tức.”
“Núi Thái Tức ở  ạ?”
“Núi Thái Tức cách đây về phía Tây chín ngàn dặm, sư  của  đang tạm trú ở đó.”
 
“Sư  là em trai của cha  ạ?”
“Con cũng  thể gọi   là sư thúc.”
“Chúng   tìm sư thúc   vì nhà thúc  cũng là nhà của chúng   ạ?”
 
“Tìm sư  là để   xem lai lịch và nơi trở về của con.”
Sau khi chia tay một   mà hỏi gì cũng   câu trả lời, Thiên  gặp  một  cha mà hỏi gì cũng  thể nhận  câu trả lời.
 
Mặc dù  một  câu trả lời Thiên  hiểu, nhưng những vấn đề cô bé  hiểu, Ngộ Tâm đều  thể  đổi cách giải thích bằng nhiều cách khác , giải thích đến khi đứa trẻ tự  bỏ cuộc, bịt tai     giải thích nữa thì thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-142-2.html.]
 
Họ  qua khu chợ nhộn nhịp, hương thơm của những món ăn nóng hổi bay khắp phố từ các cửa hàng ven đường.
Đứa trẻ chảy cả nước miếng.
 
Chẳng mấy chốc, họ  xuống một quán mì. Trước mặt Ngộ Tâm là một bát mì chay nước trong,  mặt Thiên là một bát mì  thêm thịt bằm.
Cũng là do đói mấy ngày ,   gì  ăn, mấy  chị cũng chỉ ăn nửa bụng mỗi ngày. editor: bemeobosua. Lúc , Thiên ăn hết một bát mì, ngước mắt lên   chằm chằm  một lồng bánh bao trắng lớn   lò.
 
“Con còn  ăn cái đó nữa.”
“Con còn ăn nổi ?”
“Muốn ăn ạ.”
 
Ngộ Tâm chỉ mua một cái,  bụng cô bé, chia bánh bao  đôi, đưa một nửa cho Thiên.
Quả nhiên, Thiên ôm nửa cái bánh bao c/ắn, ăn đến miếng cuối cùng, thức ăn  chèn đến cổ họng,  thể ăn thêm một miếng nào nữa.
 
Cô bé xoa xoa bụng, dựa  lưng ghế thở dài, cái dáng vẻ nhỏ nhắn trông  thú vị.
Chỉ  điều, cô bé vẫn mặc chiếc áo bông rách vá, mặt dính một chút đen, trông vẫn như một cô bé ă/n x/in nhỏ.
 
Cô bé  đó tay cũng bẩn thỉu,  đặc biệt thích sờ cái đầu trọc của Ngộ Tâm, hễ thấy   lộ đầu  là  sờ hai cái, đến nỗi  đầu Ngộ Tâm lúc  vẫn còn lưu  mấy vết tay đen nhẻm mờ mờ.
Ngộ Tâm  dậy  vài câu với bà chủ quán, bà chủ  Thiên,  gật đầu đồng ý.
 
Hai cha con bước  khỏi quán, Thiên   tắm rửa sạch sẽ,  bằng quần áo cũ của con nhà bà chủ.
Tuy là quần áo cũ, nhưng ấm áp và dễ mặc,  là chiếc áo bông đỏ thêu hoa hiếm ,  đó còn thêu chữ Phúc.
 
Giày cũng   bằng giày vải bông, buộc dây  ống quần.
Trên đầu còn đội một chiếc mũ hổ vải, hai tai hổ dựng   đỉnh đầu, khiến đứa trẻ vốn  tròn xoe  càng trông đáng yêu hơn.
 
Bên ngoài gió  lớn hơn, còn xen lẫn những hạt tuyết mỏng rơi xuống.
Vừa bước  khỏi cửa, Ngộ Tâm gỡ chiếc khăn vải quấn  vai  trải rộng, quấn cả đứa trẻ trong lòng .