Điều đáng sợ nhất là cô bé phát hiện Thiên  biến mất khỏi vòng tay . Cô bé cứ ngỡ em    qu/ỷ dị bắt hoặc ă/n t/hịt, lòng lạnh ngắt, tự trách  tại   ngủ quên.
Mãi đến khi vội vàng chạy  ngoài, thấy em   ở cửa.
 
Trong phòng  quái vật, Trần Thái Linh đương nhiên  dám  . Cô bé ôm Thiên, xông thẳng  con phố tối đen, lánh xa nơi đó.
Cô bé thở hổn hển  với Thiên: "Em  chị sợ ch/ết khiếp! Không  tự  chạy lung tung, bên ngoài nguy hiểm lắm!"
 
Ôm đứa bé chạy  một đoạn, Trần Thái Linh  chạy  nổi nữa, vì Thiên quá nặng, đành  đặt em  xuống, chuyển sang dắt tay  bộ.
Thiên chỉ  tầng hai của cửa hàng và : "Trên đó  nhiều  lắm."
 
Trần Thái Linh căng thẳng và  khẽ: "Suỵt,  đó    !"
Cô bé tìm một nơi khác để trốn. Vì hình  và khuôn mặt lồi   tường , cô bé  dám ngủ nữa, cố gắng chịu đựng cho đến khi trời sáng.
 
Vì quá vội vàng, cô bé  để quên nửa túi thức ăn còn  trong căn phòng . Không còn cách nào khác,  Thiên trông  vẻ  háu ăn, Trần Thái Linh quyết định đưa em  đến siêu thị   để lấy thêm đồ ăn.
Thiên   thì khá vui vẻ,    nhảy chân sáo, còn  với chị: "Phải lấy thêm nhiều sữa chua nhé."
 
Lần đầu tiên Trần Thái Linh  sợ nên  dám chọn nhiều,  thứ hai cô bé  thoải mái hơn hẳn. Cô bé  chỉ lấy thức ăn mà còn lấy thêm một  đồ dùng, và dĩ nhiên là lấy  nhiều sữa chua theo yêu cầu của Thiên.
Tuy nhiên, khi họ xách túi lớn túi bé rời khỏi siêu thị,   đến góc phố, thì chạm trán năm  khác.
 
Bốn nam một nữ, họ đang trò chuyện khe khẽ. Nhìn thấy hai cô bé lớn nhỏ, tất cả đều lộ  vẻ bất ngờ.
Phản ứng đầu tiên của Trần Thái Linh là kéo Thiên chạy trốn. Cô bé   , cổ   ấn ch/ặt .
 
Một  đàn ông đầu trọc một tay ấn cổ cô bé, một tay nhấc bổng Thiên lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-122-3.html.]
Trần Thái Linh cảm thấy cổ   s/iết đến ngạt thở, cô bé buông rơi đồ đạc, giãy giụa giành  và ôm c/hặt Thiên.
 
"Đồ... đồ đều cho các !" Cô bé khó khăn lắm mới thốt   một câu.
Người đàn ông đầu trọc đang s/iết cổ cô bé  lớn, bốn  còn   tới cũng  theo, dường như thấy lời cô bé   buồn .
 
"Có tí đồ , bọn  chẳng thèm . Em gái nhỏ, em xem bọn  là cư/ớp ,"  phụ nữ duy nhất lên tiếng.
Cô  trông  ba bốn mươi tuổi, khi  khóe mắt  vài nếp nhăn, nhưng khí chất  thanh lịch.
 
Bốn  đàn ông còn , ngoài tên đầu trọc đang s/iết cổ Trần Thái Linh, còn  một  trung niên gầy gò như khỉ, và hai  đàn ông trẻ tuổi hơn. editor: bemeobosua. Một  trong  đó    còn  như một vệ sĩ.
 
Họ dường như lấy  đàn ông trẻ nhất  chủ. Người  trông khá ưa , nhưng vẻ mặt  chút u ám, cau mày, bất mãn : "Bắt hai đứa ranh con   gì."
Nghe    ,  đàn ông đầu trọc nới lỏng tay khỏi cổ Trần Thái Linh.
 
"Thiếu gia Lê, hai đứa trẻ   hề tầm thường.  thấy chúng  ích đấy,"  phụ nữ  . Cô  liếc mắt một cái, tên đầu trọc liền giơ chân giẫm lên Trần Thái Linh đang định chạy trốn.
 
Thiên giơ tay định đẩy chân tên đầu trọc, nhưng  Trần Thái Linh nắm ch/ặt  và ấn mạnh  lòng,  cho em  cử động. Hai  ôm ch/ặt lấy  trong im lặng.
Trần Thái Linh hiểu rõ, nếu giãy giụa,  thể một   sẽ  những chuyện khủng khiếp hơn với họ. Lần  cô bé  tận mắt chứng kiến,  đó kẻ  điều á/c   chị  g/iết ch/ết.  ở đây,    chị thứ hai nào đến cứu họ.
 
"Chúng  ích gì cơ chứ?" Vị Thiếu gia Lê  .
Người phụ nữ nhấc chân khều chiếc túi ni lông, để lộ  đống đồ ăn vặt bên trong,  khẩy: "Đây đều là đồ lấy từ cái siêu thị phía  . Người chơi bình thường  đó là ch/ết chắc,  mà hai đứa trẻ    thể mang  nhiều đồ như  mà   vô sự, chắc chắn   điều đặc biệt."
 
"Tối nay là ngày thứ ba , Kỳ nhân cũng nên tỉnh . Chúng  sắp   cái nơi nguy hiểm như Tòa nhà chữ Điền,  thêm hai đứa dò đường chẳng   hơn ."