Đồng Kiến Tự  đặc biệt dặn trợ lý cầm máy  để ghi  cảnh con gái  đầu đến trường  kỷ niệm, nhưng giờ   âm thầm gọi video cho Tại Dã để hỏi ý kiến  "nuôi dưỡng" con gái  đây, xem tình huống  là .
 
“ đưa Thiên đến đăng ký, con bé  lóc t.h.ả.m thiết thế , nhất quyết  chịu  học.”
Tại Dã:“Không thể nào,  đây con bé  học  tự giác... Có  nó  thích trường  ?”
 
Đồng Kiến Tự  xổm cạnh con gái: “Thiên, con  thích trường  hả, bố đổi cho con trường khác con thích hơn  ?”
Thiên  đến nỗi má phúng phính run rẩy: “Con    học nữa, con    học nữa!”
 
Lúc , Tại Dã đột nhiên nhận  một vấn đề.
“Trước đây con bé  học hết mẫu giáo , giờ đang học tiểu học ,” Tại Dã .
Đồng Kiến Tự bừng tỉnh: “Vậy là Thiên  chịu học mẫu giáo vì con bé   tiểu học!”
 
Nghe   , tiếng  đang nhỏ dần của Thiên  cất lên cao hơn. Cô bé sắp  hai ông bố  chọc tức c/hết , lặp  lặp : “Con    học!”
Thậm chí còn giận đến mức đ/ập đầu  hàng rào.
 
Thấy con bé k/ích động như , Đồng Kiến Tự  dám chọc giận thêm. Hết cách,  đành   xe, đưa con bé về nhà.
Đồng Kiến Tự lên mạng hỏi thăm cư dân mạng xem trẻ con  chịu  học là , cuối cùng phát hiện đa  trẻ ba bốn tuổi đều   đến trường. editor: bemeobosua. Có lẽ do còn quá nhỏ, hai năm nữa sẽ  hơn. Nhiều phụ  còn khuyên mặc kệ tính khí của con, cứ đưa đến trường,  vài ngày sẽ quen.
 
Về đến nhà, đứa trẻ chạy  phòng ngủ, "cạch" khóa cửa .
Đồng Kiến Tự gọi tên con bé ngoài cửa,   thấy hồi âm,  lo lắng nên dùng chìa khóa mở cửa.
“Thiên, bố  nhé.”
 
Mở cửa ,  thấy tiếng sột soạt, đứa trẻ chạy từ bên  giường sang bên ,  cuộn chăn kín mít  .
Đồng Kiến Tự  đến mép giường, giọng  ôn hòa: “Bố  bắt con   học ngay, nếu Thiên thực sự    thì thôi, năm   cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-107-3.html.]
 
“Năm  con cũng  !” Tiếng con bé vang lên trong chăn, nó cựa quậy bên trong.
“Được  , năm  cũng  ,  học muộn một chút cũng  …” Đồng Kiến Tự thử vỗ  lưng con bé, vỗ  chỗ phồng lên trong chăn, vang lên tiếng túi nilon.
 
Bên trong chăn im bặt.
Đồng Kiến Tự vén chăn , thấy Thiên ôm hai túi lớn đồ ăn vặt trong chăn. Các túi đều   xé, mép miệng con bé dính vụn bánh, bên cạnh còn  một chai sữa chua.
Đồng Kiến Tự: “... Thiên,   ăn vặt  giường.”
 
Thiên ôm lấy thức ăn của , nhảy xuống giường, chạy vọt sang ghế sofa bên , đặt đồ ăn vặt và sữa chua xuống,  khoanh tay ngắn ngủn , giận dỗi.
Đồng Kiến Tự cũng  theo. Anh nghĩ  cần   chuyện nghiêm túc với con gái, tìm hiểu lý do con bé  chịu  học.
 
Anh ôm lấy bờ vai nhỏ của con gái, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thiên, bố  yêu cầu con    trở thành  tài giỏi gì, nhưng   học thì  . Không  học, lớn lên con sẽ  gì?”
Thiên ngước đầu lên: “Con sẽ  lớn .”
 
Đồng Kiến Tự sững sờ: “Thiên sẽ giữ nguyên hình hài đứa trẻ  mãi ?”
Thiên lắc đầu. Với vẻ mặt ngây thơ , cô bé    những lời khó chấp nhận: “Con  kịp lớn sẽ ch/ết .”
 
Đồng Kiến Tự gần như  lời  đó  cho choáng váng, vội vàng ôm c/hặt con bé  lòng.
“Không , con sẽ  ch/ết , bố sẽ bảo vệ con, con  ?”
 
“Thiên,  bố  , đừng sợ, bố sẽ  để con gặp bất kỳ t/ai n/ạn nào . Bố và bố Tại Dã sẽ cùng bảo vệ con,   con  thể lớn lên bình an.”
“Con  sợ.” Mắt Thiên tròn xoe, đen láy,   chăm chú: “ con sẽ  nhanh thôi.”
 
“Vì  con    học, cũng    bài tập!”