Đồng Kiến Tự thầm nghĩ: Cũng coi như thông minh,    đang giả vờ.
Lại  Tại Dã khẳng định: “Chắc chắn là chơi với Thiên,  con bé đè gãy .”
Đồng Kiến Tự: “……”
 
Hai  giờ cũng coi như là bạn bè, tối cùng  ăn cơm. Trợ lý A Nhan  chuẩn  một bàn đồ ăn phong phú, mỗi   mặt đều  một thố canh bổ dưỡng, bao gồm cả Tại Dã.
Đồng Kiến Tự và Tại Dã, dùng canh  rượu,  uống  trao đổi chuyện con cái.
 
Đồng Kiến Tự thở dài: “Thiên gần đây càng ngày càng hoạt bát, đôi khi   kiểm soát nổi con bé.”
Tại Dã với vẻ  từng trải : “Đợi con bé lớn thêm hai tuổi nữa, sẽ còn quậy hơn, bây giờ thấm  .”
 
Đồng Kiến Tự buồn bã: “ cảm thấy con bé lớn nhanh quá, một năm sắp trôi qua .”
Tại Dã: “Không thấy cao lên, chỉ thấy càng ngày càng mập. Anh cho con bé ăn cám heo  ? Hồi  nuôi con bé  hề mập đến mức .”
 
Đồng Kiến Tự: “Trẻ con tròn trịa một chút thì đáng yêu hơn, hơn nữa Thiên bây giờ cũng  tính là mập.”
Tại Dã lười  với  , chỉ  nuông chiều con,  cha kiểu gì .
 
Hai  trò chuyện một lúc, cuối cùng Tại Dã đề nghị: “Tuổi  của con bé, nên cho  học . Đi học sẽ  cô giáo quản,   quản  thì để cô giáo quản.”
Đồng Kiến Tự cũng từng nghĩ đến việc cho con  học, nhưng vì  nỡ nên cứ trì hoãn.
 
Nghe Tại Dã nhắc đến lúc ,  hỏi: “Trước đây, Thiên cũng từng  học  nhỉ,  ảnh ?”
“Con bé  học  sớm. Lần đầu  mẫu giáo, những đứa trẻ khác  lóc, còn nó tự  bước  mà    quậy gì cả.” Tại Dã lật tìm ảnh.
 
Những bức ảnh  giữ  lúc đó thực   ít. Lúc đó bản   cũng còn đang  học, tuổi  lớn,  còn  ngại nên  t/iện chụp ảnh riêng cho con, những bức ảnh còn  đều là ảnh nhập học, tham gia hoạt động của trường do giáo viên chụp tập thể  gửi cho phụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-107-2.html.]
Đồng Kiến Tự  những bức ảnh , trong lòng  tính toán.
 
Năm nay cũng sắp đến tháng Chín ,  lúc cho con  học. editor: bemeobosua. Vì Tại Dã   Thiên  học  ngoan, Đồng Kiến Tự nghĩ rằng việc đưa con  học hẳn là dễ dàng.
Ai ngờ, ngày  báo danh cho con và tuyên bố sẽ đưa con  học, phản ứng của Thiên  vượt ngoài dự đoán của .
 
Cô bé đột nhiên  vật  sàn, ch/ết sống  chịu dậy.
“Con   học.”
“Con   học!”
Cô bé mếu máo la lớn.
 
Đồng Kiến Tự  ngờ cô bé   phản ứng . Anh dỗ dành mãi, nhưng Thiên chỉ  một câu duy nhất là   học.
“Bố chọn trường mẫu giáo  lớn cho con, bên trong  nhiều bạn nhỏ để chơi cùng, còn  đủ loại thiết  giải trí, bữa trưa ở đó cũng  ngon.” Đồng Kiến Tự đương nhiên chọn trường  nhất cho con gái.
 
Thiên vẫn  im  sàn, bụng nhỏ tròn nhô lên, cả  tỏa  một luồng khí tức  vui.
Đồng Kiến Tự còn   thêm, cô bé liền cuộn đầu   bằng chiếc chăn  ghế sofa, miệng ưm ứm  ngừng.
 
Đồng Kiến Tự tự nhủ con gái ngoan ngoãn đáng yêu của  chỉ thỉnh thoảng nổi loạn thôi,   ngày đầu tiên sẽ  đổi ý định. Vì , ngày đầu tiên,  lấy cớ dẫn con  chơi, đưa con bé đến gần trường mẫu giáo đó,  thử   nữa.
“Con  kìa, Thiên, ở đó  nhiều bạn nhỏ lắm, con    chơi với các bạn ?”
 
Nhìn thấy những đứa trẻ khác  phụ  đưa  cổng đều  lóc t.h.ả.m thiết, Thiên nhận    lừ/a.
Thấy  một giáo viên  tới chào hỏi, Thiên xoay  một cái, ôm ch/ặt lấy cột ở cổng trường mẫu giáo,  đến đỏ cả mặt, hòa nhập  hảo với trạng thái của những đứa trẻ xung quanh.
 
Vì  cổng trường mẫu giáo quá đông  và ồn ào, Đồng Kiến Tự đội mũ đeo khẩu trang,  ai chú ý đến .