“Ừm, chúng   leo núi.”
Đồng Kiến Tự  dò hỏi và  rằng chùa Vân Hương ở thành phố J bên cạnh  cho là  linh thiêng,  chuẩn  đưa con gái  bái lạy.
 
Trước đây   tin  những chuyện , nhưng nghĩ đến những điều kỳ lạ xung quanh con gái,  quyết định  một chuyến.
Để cầu xin sự yên lòng, và cũng là để giải khuây một chút.
 
Anh giấu  quản lý việc "vái tứ phương" , và dự định  Vân Hương Tự một cách thầm lặng.
Ngày hai mươi chín Tết, Đồng Kiến Tự ngụy trang kín mít đưa con gái  khỏi nhà.
 
Trước khi  đến thành phố J, họ ghé qua tòa nhà Khuyên Dã Game.
Tại Dã  lái xe đợi sẵn ở đó. Đồng Kiến Tự bế con gái lên xe, thấy Trợ lý Trương trong xe,  mỉm  chào cô:
“Trợ lý Trương cũng  cùng , Tết  về nhà ?”
 
“Không , nhà  chỉ  một   trai,   đang bận v/ụ á/n nên cũng  về . Chuyến    tính là  thêm giờ, ông chủ trả gấp ba  lương,  đừng ngại.”
Trợ lý Trương,  ng/hiện công việc, còn tăng ca ở công ty  cả đêm Giao thừa năm ngoái.
 
Tại Dã đang lái xe ở phía  : “Phải ở ngoài,  Trợ lý Trương  cùng sẽ t/iện hơn để trông Thiên.”
Hôm nay họ đến thành phố J,  sáng mai mới lên chùa Vân Hương , tối nay sẽ ngủ  khách sạn một đêm. Nếu ngày mai  trục trặc,  thể  ở thêm một đêm nữa.
 
Đến thành phố J, trời   còn sớm, bốn  nhận phòng khách sạn.
Ảnh đế Đồng mặc quần áo dày để che giấu vóc dáng, dùng khăn quàng cổ, mũ, khẩu trang che kín cả sợi tóc, còn đeo một cặp kính trông quê mùa hết sức.
Thiên cũng tương tự, nhưng cô bé mặc dày chủ yếu là vì bố lo cô bé lạnh.
 
Bị khăn quàng cổ và mũ che khuất, đứa trẻ chỉ lộ  đôi mắt tròn xoe, lia lịa  xung quanh, và thường xuyên kéo khăn quàng che mắt, chơi trò " thấy " với bất kỳ  lớn nào  cô bé.
 
Ngay cả Trợ lý Trương cũng  đeo khẩu trang che mặt. Trong nhóm chỉ  Tại Dã, mặc áo khoác dài,  che đậy gì  mặt.
Ngày hôm   chùa Vân Hương, bốn  cũng giữ nguyên trang phục .
Sáu giờ sáng, Đồng Kiến Tự  con đường núi dẫn lên chùa Vân Hương đông nghịt , lộ  vẻ choáng váng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-lam-ca-man-doi-thu-hai-o-cac-the-gioi/chuong-101-3.html.]
 
“Sao  đông  thế ?”
Tại Dã thấy nhiều ông bà cô chú chen chúc  lên núi như ,  bắt đầu nhíu mày.
Trợ lý Trương lướt màn hình điện thoại, loáng thoáng thấy chữ Vân Hương Tự.
 
“Nghe  mùng Một Tết ngày mai còn đông hơn nữa.”
“Không còn cách nào, lên núi thôi.” Đồng Kiến Tự kéo khẩu trang và khăn quàng cổ  mặt, s/iết ch/ặt mũ cho đứa trẻ trong lòng,  hòa  đội quân chen chúc lên đường núi.
 
Dòng  chủ yếu là các ông bà cô chú lớn tuổi ở gần đó, họ gân cốt còn dẻo dai. Đồng Kiến Tự   bảo vệ con gái   khuỷu tay  khác va ,   đề phòng mũ và khẩu trang của   kéo tuột, thế mà   chen lấn  họ.
 
Tại Dã ở phía  thấy con gái suýt  đ/ánh,  chịu nổi nữa, tiến lên : “Đưa Thiên cho  bế!”
 khi  bế con bé cũng chẳng khá hơn là bao, nửa ngày  lên  hai bậc thang. Không    chen lấn thắng, mà là những  đang cố sức chen lên  đều là các cụ ông, cụ bà. editor: bemeobosua. Anh sợ  lỡ dùng sức, sẽ khiến vài  đổ gục tại chỗ.
 
Lúc , Trợ lý Trương tiến lên: “Để  bế con bé.”
Ôm lấy đứa trẻ, Trợ lý Trương  trúng kẽ hở bước lên phía , lớn tiếng hô: “Đừng chen nữa, chen trúng con  !”
 
Lặp  như  vài , những  xung quanh đều thấy cô và đứa trẻ, khẽ lùi  một chút. Thậm chí   còn la lên: “Đừng chen nữa,  hư đứa bé bây giờ!”
Lại   gọi: “Em gái, ôm con  lối , chỗ  còn trống!”
 
Trợ lý Trương ôm con bé liên tục leo lên mấy bậc thang. Đồng Kiến Tự và Tại Dã ở phía  cũng cố gắng theo kịp, nhưng chỗ trống đó  nhanh chóng  các ông bà cô chú lấp đầy trở .
“Ôi chao,  thanh niên cao to thế ,   chen lấn với lão già !”
 
“ thế, đúng thế, chúng    chịu nổi  chen,   phía  !”
“Này , nhường cho thím  , chân thím  .”
…
 
Một Ảnh đế, một ông chủ lớn của Khuyên Dã Game,  khi  các ông bà cô chú xung quanh xua đuổi, dần dần tụt  phía , chỉ  thể  Trợ lý Trương ôm con gái  càng lúc càng xa.