thẳng  vẻ giận dữ của Trần Tam Tỉnh và ánh mắt trách móc của  chồng, từng chữ rành mạch:
“Mưu đồ của   đơn giản.  chỉ  sống một cuộc sống  cùng hai đứa con. Anh là cha của chúng, tiền  kiếm   dùng để mua thịt, mua quần áo, mua đồ chơi và đóng học phí cho con. Đó là trách nhiệm của một  cha.”
 
Mắt  chồng đảo liên hồi:
“Tam Tỉnh , Tráng Tráng và Tiểu Mãn là hai đứa nhỏ ngoan, con thành đạt  thì cũng  để bọn trẻ sống tử tế chứ.”
 
Trần Tam Tỉnh ôm đầu  xổm xuống, thở dài thườn thượt:
“Thế còn Thục Cầm thì ?   trơ mắt  cô   gả về quê ?”
 
Có một thoáng, lòng tự trọng khiến  suýt bật : Nếu   thể buông bỏ cô ,  thì giúp  tìm việc,  tự nuôi con,  dính dáng gì đến  và Thục Cầm nữa.
 
 lời  kịp ,  bỗng nhớ đến kiếp —  Trần Tam Tỉnh còn phát đạt hơn, con trai dùng mối quan hệ của   mà  ăn lớn, con gái thì  nuôi dạy thành công chúa.
 
Anh  chính là cái cây rung tiền sống. Dù trong lòng  khó chịu cỡ nào, nhưng lợi ích thực tế cho  và bọn trẻ mới là quan trọng.
 
Vấn đề là, tiền Trần Tam Tỉnh đưa  giờ gần như tiêu sạch. Ngày nào cũng  lo bữa ăn cho cả đống , khiến  bực bội mỗi khi  chợ, nấu ăn.
 
 cơn bực đó lập tức tiêu tan khi Thục Cầm  một  nữa  lóc chạy đến.
 
Cô gái mắt đỏ hoe như  , níu tay áo Trần Tam Tỉnh:
“Tam Tỉnh ca,   quyết định ? Ba em chỉ cho em một tháng thời hạn. Nếu  …”
 
Chưa  hết câu thì một giọng the thé vang lên:
“Lớn tướng  còn  lóc,    hổ ?”
 
“Tam thúc, ai đây? Trông xinh quá ha.”
 
“Con ! Đây là cô mà Tiểu Mãn  định   kế của tụi con! Má con bảo , con gái nào nhòm ngó chồng  khác đều là đồ hạ tiện!”
 
“! Má con cũng , chỉ  mấy đứa    hổ mới bám theo đàn ông   vợ, định   kế.”
 
Mấy đứa con của  cả và  hai ở quê  nuông chiều quen ,  năng chẳng kiêng dè gì. Vẻ mặt nửa  nửa giận của Thục Cầm lập tức vỡ òa, cô òa  thật sự.
 
“Tam Tỉnh ca! Em lớn bằng   mà  từng  ai mắng thế ! Em sống còn  ý nghĩa gì nữa…”
 
Đứa bé nhà  cả  chịu nhường:
“Ham   kế ? Ở quê tụi con ai cũng chửi! Ở thành phố chắc là    hổ!”
 
Thục Cầm bỏ chạy, Trần Tam Tỉnh giận dữ trừng bọn nhỏ  thở dài chạy theo.
 
 mang túi kẹo mua cho Tiểu Mãn , thưởng cho mỗi đứa hai viên.
 
Lũ trẻ láu cá lập tức  toe:
“Tam thẩm yên tâm! Cô  mà còn đến nữa, tụi con  chửi tiếp!”
 
Từ lúc đó,   còn thấy mệt mỏi khi nấu cơm nữa. Dù  sắp đến ngày lãnh lương, thêm vài đôi đũa thôi mà. Được mắng cho Thục Cầm và Trần Tam Tỉnh một trận  đời như ,  thấy hả hê vô cùng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-nhuong-chong-cung-con-song-cuoc-doi-giau-co/6.html.]
Mỗi ngày Trần Tam Tỉnh về nhà đều mang bộ mặt đưa đám, trừ  chồng thì chẳng ai thèm để ý.
 
Hai chị dâu, theo lời  dặn, liên tục  với  cả và  hai về lợi ích của việc  .
 
Có thêm thu nhập thì gia đình mới khấm khá. Vậy là hai ông  chủ động đề xuất chuyện sắp xếp việc  cho , chị cả và chị hai.
 
Trần Tam Tỉnh cúi đầu   đang nghĩ gì, mãi chẳng  câu nào.
 
 giơ tay:
“Nhà sắp hết tiền mua gạo ,  còn tiền ?”
 
Anh  giận dữ bật dậy:
“ mới đưa tiền tháng ,   hết?”
 
“   mua bánh đào cho trai trẻ nào ăn , tiền tiêu  nhanh,  cũng chịu.”
 
Tráng Tráng lập tức chen :
“Cha, cha  mua bánh đào hả? Lần  cha mua cho cô , nhớ mua cho con và em gái nữa nha. Ngon lắm luôn!”
 
Cả phòng đổ dồn ánh mắt về Trần Tam Tỉnh,   nhắm mắt thở dài:
“Được   ! Làm gì mà rùm beng. Mai   sắp xếp. Lý Huệ Huệ, cô  thể để  thở một chút ? Từ khi cô đến đây,  còn mệt hơn  đánh trận!”
 
 cẩn thận chia đều trứng hấp cho mấy đứa trẻ:
“Chuyện thường thôi. Lúc  khơi thì  cô y tá xinh  ngọt ngào. Giờ về nhà gặp bà vợ sạm da, dĩ nhiên thấy mệt .”
 
Trần Tam Tỉnh giận đến mức  ăn cơm, bỏ  luôn.
 
 chẳng ngẩng đầu, tiếp tục mời   ăn uống:
“Chị cả, chị hai ăn nhiều , dưỡng sức sớm, để đến nhà máy  việc, tạo ấn tượng .”
 
Nghĩ đến   , cả hai nhà đều vui vẻ. Mẹ chồng cũng  theo.
 
Hôm , Trần Tam Tỉnh đưa cả ba chúng  đến xưởng may.
 
Chị cả và chị hai  khâu cắt vải,  phụ trách gấp quần áo và chăn màn. Đã quen  nông, nên mấy công việc  với chúng  quá dễ dàng.
 
Mỗi ngày  dậy sớm nấu ăn,  đó  , tan ca thì  đón con,  cùng  chợ, nấu cơm. Mặt mũi  con  hồng hào hơn hẳn.
 
Khi nhà ở của  cả và  hai  định, họ dọn  ngoài sống.
 
Trước khi , chị hai kéo  :
“Nói thật nhé, đừng chê chị vụng về. Đàn ông  mà... cũng chỉ đến . Em thấy khó chịu, nhưng nếu thật sự  dựa  Tam Tỉnh để lo cho hai đứa nhỏ, thì cũng đừng gây gổ quá.
 
“Đàn ông ,   dỗ. Hai  vốn là vợ chồng, em vắt kiệt sức    thì còn sợ   lăng nhăng gì nữa? Với ,   đăng ký kết hôn, thì   cũng  dám dây dưa bên ngoài .
 
“Em thử nghĩ mà xem, tám năm lênh đênh  biển,  heo còn thấy như Tây Thi!”
 
Lời  tục nhưng mà  lý.