nghi đây là âm mưu của  , cố tình gọi nhiều  đến để gây áp lực cho , ép  tự bỏ cuộc.
 
    hiểu, qua bao gian khó, con  sẽ  đổi.
 
Những ngày cùng  ăn khoai khô, cùng  nuôi con vất vả,  và hai chị dâu dù từng  xích mích, nhưng họ cũng  cảm thông với  cảnh của  hiện tại.
 
Tranh thủ lúc Trần Tam Tỉnh dẫn hai   nhận việc,  mang đĩa lạc luộc   giữa hai chị.
 
“Tụi chị  , đến đây em mới hiểu, hóa  phụ nữ cũng  thể   công ty.”
 
Hai chị dâu  bóc lạc,  tiếc nuối:
“Bọn chị   chữ,  mà   như  thành phố?”
 
“Không  chữ thì ? Có việc  cần chữ, chỉ cần chăm chỉ là  . Trong khu   hai chị gái quê như ,   đang  ở xưởng may. Một tháng cũng kiếm  kha khá.”
 
“Nếu tụi  kiếm  tiền,  mua gì cho con cũng  cần ngửa tay xin chồng. Thậm chí nhà  đẻ  chuyện cũng  cần  cầu cạnh ai.”
 
Chị cả phấn khởi:
“Huệ Huệ,  em hỏi giúp tụi chị xem , nếu xin  xưởng may , để xem ông chồng của chị còn vênh mặt nổi nữa !”
 
Chị hai còn nhanh hơn:
“Khi nào hai chị  tan ca? Mình mang chút đồ qua chơi, nhờ họ giúp một tay.”
 
 mỉm , chỉ   chồng đang ngủ trưa ngoài phòng khách:
“Chị cả, chị hai, tụi  quen  bao năm, tính  thế nào chẳng lạ. Trần Tam Tỉnh là m.á.u mủ với  chồng, với hai . Dĩ nhiên họ sẽ bênh  .
 
“ thử nghĩ xem, nếu là cô vợ mới, cô   chịu nâng đỡ chị em  ?
 
“Việc  công ty, chỉ cần một lời của Trần Tam Tỉnh là xong. Nên chị em thấy đấy, ai  chủ nhà   quan trọng.
 
“Lần  nếu chị em theo   cưới vợ mới, đúng, sẽ nịnh  mặt  .    thẳng, nếu    chủ,  thà dắt con đến  cổng công ty   mà c.h.ế.t chứ  buông tha!”
 
Hai chị dâu liền nghiêm túc hẳn:
“Cô    đúng. Ngày lành  mắt  mà cứ  chuyện c.h.ế.t chóc, xui xẻo quá! Cô yên tâm, dù   đến việc cô  chủ  giúp  bọn chị, chỉ cần nhớ lúc nhà cháy, cô liều  lao  cứu con tụi chị, tụi chị cũng  thể phản bội cô.”
 
Nghe xong,  lấy khăn lau nước mắt:
“Chỉ  hai chị là thương em thôi. Em chờ bao năm, một  nuôi hai đứa con lớn. Vừa về đến nhà,     cưới  khác. Nếu  vì hai đứa nhỏ, em thật sự sống  nổi.”
 
 tranh thủ lấy  sự đồng cảm, nhưng khi  ngoài đón con,  lập tức thu  vẻ đáng thương.
 
Con  là sinh vật cảm tính. Họ sợ  nghèo, nhưng cũng ganh ghét khi  giàu. Nếu để hai chị thấy  sống , họ  khi  ghen tị, âm thầm hãm hại.
 
Ngược , nếu  tỏ  khổ cực, họ sẽ thương  nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-nhuong-chong-cung-con-song-cuoc-doi-giau-co/5.html.]
 
Quả nhiên, tối đó, khi Trần Tam Tỉnh ngập ngừng nhắc đến Thục Cầm, hai chị dâu chẳng cần  nhắc,  tự  kể hết nỗi khổ của  suốt tám năm, thêm mắm thêm muối, kể lể đến rơi nước mắt.
 
Xong  còn kéo  chồng  xử lý:
“Mẹ,   xem  lý ? Gì mà mai mối  tình cảm? Ai cũng nhớ mà, ngày xưa ba  bảy lượt là ba   đòi cưới Huệ Huệ cho bằng . Không  tình cảm thì hai đứa nhỏ từ  ?”
 
Mẹ chồng  kẹp giữa, khó xử. Trần Tam Tỉnh nghẹn họng:
“Anh cũng hết cách. Chuyện giữa  và Thục Cầm ai cũng  , giờ đột ngột  cưới,   là con gái  chồng, sống  nổi?”
 
 lập tức òa :
“Mẹ,  xem con   tình nghĩa ? Không lo vợ con mà chạy  lo cho  ngoài! Thế còn con thì ? Bị chồng ruồng bỏ, dẫn theo hai đứa con, con sống ?
 
“Con gái   còn  đường lui. Con thì ? Con chỉ  hai đứa nhỏ, sống c.h.ế.t gì cũng  kéo tụi nó theo!”
 
Nói ,  kéo hai đứa trẻ  cửa:
“Đi! Dù gì cũng   đường sống,  đập đầu c.h.ế.t ngay  cửa nhà cha tụi con cho xong!”
 
Tráng Tráng và Tiểu Mãn    dặn , thấy   căng thì lập tức gào :
 
“Cha! Đừng cưới  kế! Có  kế sẽ  cha ghẻ! Cha g.i.ế.c   thì tụi con cũng  sống nổi !”
 
“Rau cải xanh úa ngoài đồng, tám chín tuổi mất  ! Mẹ,  dẫn tụi con c.h.ế.t chung, đừng  vướng bận để cha cưới  kế!”
 
Cả tứ hợp viện đang ăn cơm  thấy, ùn ùn kéo  xem.
 
Mẹ chồng chu miệng:
“Làm loạn gì đấy? Còn  đủ mất mặt ?”
 
Người xung quanh xì xào:
 
“Không    chứ ông Trần  cũng quá ba . Nếu  định cưới cô y tá, ít nhất cũng nên sắp xếp vợ con cũ cho  thỏa chứ. Giờ kéo hết lên thành phố,  trò gì ?”
 
“Nghe mấy ông đàn ông  mà tức. Sắp xếp là sắp xếp thế nào? Phất lên  bỏ vợ cũ ? Đàn ông các  chẳng ai  gì!”
 
“Làm ơn  về ,  liên quan gì đến ? Về!”
 
“Tội cho hai đứa nhỏ, mới đến đây còn vàng vọt, giờ mới  da  thịt, cha  định cưới  kế .”
 
“ thấy khỏi cần  xem kịch, cứ  xem gia đình ông Trần biểu diễn là đủ . Tối mịt  cho ai nghỉ ngơi luôn.”
 
Trần Tam Tỉnh chắp tay xin tha, mặt tái mét vì tức, đẩy  và bọn trẻ  nhà:
“Lý Huệ Huệ,   bao nhiêu  , trong cái sân    chỉ  nhà . Cô ngày nào cũng la ó,  ai yên  . Cô rốt cuộc  âm mưu gì?”