Chị  phì một tiếng khinh bỉ:
“ chẳng buồn  mấy lời của mấy thằng đàn ông như . Lúc ngủ với   thì  thấy    tình cảm.
Giờ con cái lớn , thấy  , nhà giàu, bắt đầu viện cớ. Loại  đáng  bắt nhốt  đồn!”
 
Vài chị khác cũng chỉ trỏ:
“Tụi   học nhiều,  hiểu đạo lý, nhưng sống   lương tâm.
 
“Trước mặt hai đứa nhỏ mà dám    tình cảm, còn bắt  chúng   giúp việc,  đời   gì  chuyện như ?”
 
Một lát , mấy chị đó đều   nhà kéo về, nhưng   lặng lẽ ghi nhớ mặt họ. Sau  nhất định sẽ kết .
 
Đám đông tản , mặt Trần Tam Tỉnh đen như đ.í.t nồi:
“Lý Huệ Huệ, cô tưởng đây là quê hương chắc? Muốn  loạn là  loạn? Cô còn   hổ ?”
 
Sĩ diện ?
 
Kiếp   sĩ diện, kết quả chỉ là sống khổ mà thôi. Kiếp ,  chỉ  sống cho .
 
“  cần    nhảm. Tiền  kiếm  đưa hết cho .  còn  nuôi hai đứa nhỏ, ăn mặc học hành gì cũng tốn.”
 
Trần Tam Tỉnh bối rối:
“Cô chữ nghĩa   một chữ, đòi tiền  gì?”
 
 giả vờ chạy  ngoài kêu lớn, mặt   biến sắc, cau mày:
 
“Cho! Cho là  chứ gì!”
 
 cầm tiền, lập tức  mua thịt, nấu một bữa thịt kho thơm phức cho hai đứa con. Nhìn chúng ăn xong  phơi nắng lười biếng trong sân, nước mắt  rơi lã chã.
 
Sống  một ,  và các con, nhất định  sống những ngày  .
 
   mấy ngày yên , Thục Cầm mắt đỏ hoe tìm đến nhà.
 
“Anh Tam Tỉnh, ba em  chuyện , ông thấy em mất mặt,  gả em về vùng quê miền Nam. Anh  xem, giờ   còn đang cố gắng lên thành phố, ba em   đẩy em về quê.”
 
Nghe xong, Trần Tam Tỉnh hoảng hốt:
“Thục Cầm, đừng sợ. Đợi  sắp xếp xong  con cô , chúng  sẽ cưới. Anh  tin,  mặt  là ông chủ lớn, ba em dám gả em về quê!”
 
Thục Cầm òa lên, nhào  lòng  :
“Em  mà,   nỡ để em lấy  khác!”
 
Trần Tam Tỉnh nhẹ nhàng lau nước mắt cô :
“Đừng ,  nữa mắt sẽ sưng mất. Ngoan,  rửa mặt bằng nước ấm . Huệ Huệ, lấy khăn nóng giúp Thục Cầm.”
 
Ồ, cuối cùng cũng nhớ tới   ha.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-nhuong-chong-cung-con-song-cuoc-doi-giau-co/3.html.]
 vỗ tay:
“ sắp  chuyện tình yêu của hai   cảm động đến phát   đây.”
 
Thục Cầm  hổ  mặt, dùng khăn tay lau nước mắt. Trần Tam Tỉnh chỉ tay  :
“Cô đó! Giờ  còn  lời chua chát? Cô  sống ở quê vất vả thế nào ?”
 
 đón lấy ánh mắt trách móc của cả hai, lạnh lùng :
“  chứ. Trời  sáng    đồng, đến trưa còn   ăn. Cả ngày bận rộn, con cái chẳng ai chăm. Hai đứa bò lăn lóc, bẩn thỉu từ đầu đến chân. Nửa đêm còn  thắp đèn dầu may giày cho chúng.
 
“Cả năm   ăn bữa thịt, chỉ  rau cải, dưa muối. Cơm trắng, bánh bao trắng thì  dám mơ, khoai khô ăn đến phát ngán—mà đó vẫn   cái khổ nhất.
 
“Khổ nhất là khi con ốm sốt,   khám bệnh   bộ  xa. Đêm khuya  trăng ,   xuyên rừng qua nghĩa địa. Tay bồng con nóng ran, lòng lo sợ đến run rẩy.”
 
    lau nước mắt,    rơi từ lúc nào.
 
Trần Tam Tỉnh lúng túng:
“Cô  gì ,    gì quá đáng,   ?”
 
Thục Cầm cũng che mặt  bên cạnh:
“Chị dâu , chị em  đều là phụ nữ, mấy năm qua em theo tàu  biển, may nhờ  Tam Tỉnh chăm sóc nên  khổ. Giờ bắt em về quê lấy chồng, em  chịu nổi?”
 
 lạnh lùng   ánh mắt thương xót của Trần Tam Tỉnh dành cho cô :
“Quả nhiên    phúc bằng cô, dù  biển vẫn  chồng  thương cô.
 
 , một  ở quê, cày ruộng, nuôi gà nuôi heo, chăm con, hầu hạ  chồng—đúng là  khổ.
 
“Giờ chồng  may mắn bình an trở về,  mà   tiểu yêu tinh  cướp. Cô học nhiều, để  hỏi cô:
Cướp chồng  khác gọi là gì?
 
“Phát đạt  bỏ vợ cũ gọi là gì?  thấy  sân khấu   hát tên gì nhỉ? Trần Thế Mỹ?
Thục Cầm, cô thấy cái   tính là Trần Thế Mỹ thời hiện đại ?”
 
Hành động nức nở của Hoàng Thục Cầm khựng , cả khuôn mặt đỏ ửng như  lửa hun. Cũng chẳng trách Trần Tam Tỉnh rung động—con gái thành phố đúng là xinh , da dẻ mịn màng. Đến cả dáng vẻ thẹn thùng cũng hơn đứt , cái loại đàn bà nhà quê da thô thịt sạm.
 
 quyết định . Ngày mai   cửa hàng hợp tác xã mua một hộp kem dưỡng da tuyết hoa, tiện thể mua hai cân táo tàu, và ít kẹo mà hai đứa nhỏ vẫn luôn thèm thuồng.
 
Đôi giày da Thục Cầm mang thật . Hôm  Tiểu Mãn còn than với  rằng bạn học  đôi giày da đỏ mới, lúc đó  xót tiền  nỡ mua. Giờ thì  sắm cho nó một đôi.
 
Trần Tam Tỉnh bên cạnh cau mày lải nhải gì đó,  chẳng buồn . Trong đầu chỉ nghĩ đến ngày mai  cửa hàng mua đồ, cả tâm hồn  bay bổng.
 
Không  nhân viên bán hàng  coi thường , một  đàn bà nhà quê ? Thục Cầm ăn mặc  thật,  là ngày mai  cũng  dò hỏi  đặt may một bộ quần áo mới?
 
Nếu  thì  tiền trong tay  cũng sắp cạn . Không  cái tên đàn ông đê tiện Trần Tam Tỉnh   giấu quỹ đen  nữa.
 
Cho đến khi Trần Tam Tỉnh quát lớn:
“Lý Huệ Huệ!  đang  chuyện với cô đấy! Cô  hiểu lễ phép ? Thục Cầm vẫn còn ở đây, bảo cô chuẩn  cơm trưa mà cô giả vờ   thấy?”