Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-08-18 09:11:53
Lượt xem: 294
Lý Nhiễm trừng Vu Hiểu Hiểu một cái, khẳng định là cố ý.
Bày ra tư thế muốn tấu Vu Hiểu Hiểu: "Cậu chờ đó cho tớ, dám gạt tớ."
Vu Hiểu Hiểu rên lên một tiếng, vội vàng trốn sang Vu Hồng Tiêu bên kia: "Anh ơi cứu em, Nhiễm Nhiễm muốn đánh em."
Vu Hiểu Hiểu chạy thật sự nhanh, Lý Nhiễm muốn nắm b.í.m tóc của cô nàng, không ngờ nắm hục, đụng phải Vu Hồng Tiêu ở phía sau.
Người đàn ông cười như không cười nhìn cô: "Sao vậy? Không hoan nghênh anh sao?"
Lý Nhiễm cũng cời, cười rất là hào phóng: "Đây là nhà của anh, ai không hoan nghênh anh thì đuổi cổ ra ngoài đi."
Vu Hồng Tiêu cười cười theo thói quen duỗi tay muốn xoa đầu cô.
Lý Nhiễm ho khan một tiếng, làm bộ muốn đi túm Vu Hiểu Hiểu, không dấu vết trốn qua.
Bàn tay to của Vu Hồng Tiêu dừng ở trên không trung, nhìn bóng dáng của Lý Nhiễm, lộ ra ý cười bất đắc dĩ.
Cha Lý và cha Vu câu được không ít cá, cho nên đêm nay toàn là món liên quan đến cá.
Giết cá là một kỹ thuật sống, vốn dĩ Vu Hồng Tiêu nói muốn ra tay, bị Khổng Phàn Đông trực tiếp lấy đi.
Con người của Khổng Phàn Đông không thích nói nhiều, cầm cá chép nặng khoảng năm sáu cân, đánh vảy, mổ bụng, vứt nội tạng, liền mạch lưu loát.
Thủ pháp kia lưu loát, không giống như người thường.
Vu Hồng Tiêu ý vị thâm trường nhìn thủ pháp của Khổng Phàn Đông.
Nói thật động tác này của anh ta quá mức sạch sẽ và lưu loát, sử dụng d.a.o nhỏ kia thậm chí còn lưu loát hơn đường đường là một hình cảnh như anh.
Xử lý một thùng cá, đôi mắt cũng không thèm chớp cái nào.
Khiến người ta trố mắt.
Vu Hồng Tiêu hút thuốc, lặng yên không một tiếng động mà nhìn, đột nhiên hỏi: "Trước kia anh làm công việc gì?"
Khổng Phàn Đông ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Vu Hồng Tiêu: "Sao vậy? Điều tra tôi à?"
Vu Hồng Tiêu cười cười: "Thủ pháp này của anh không đơn giản."
Khổng Phàn Đông lấy điếu thuốc trong miệng của Vu Hồng Tiêu qua: "Giết cá có cái gì không đơn giản? Cũng không có g.i.ế.c người."
Vu Hồng Tiêu nheo nheo mắt, không nói một lời.
Lý Nhiễm ở phòng bếp giúp mẹ Vu nấu cơm, mẹ Vu ở nhà là nội trợ, cha Vu nhậm chức cở thành phố đã hơn mười năm, Vu gia chưa bao giờ mướn bảo mẫu giúp mẹ Vu.
Mẹ Vu là người khiên tốn ôn hòa, bình dị gần gũi, Lý Nhiễm rất thích ở bên cạnh bà nói chuyện phiếm.
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy hai mắt Vu Hiểu Hiểu kích động, tay chân múa may chạy vào: "A a a! Ông chú bên ngoài g.i.ế.c cá quá đẹp trai!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-93.html.]
"Ông chú?" Lý Nhiễm nghiêng đầu nhìn lại, làm gì có ông chú nào?
Một lát mới nhớ đến ông chú trong miệng Vu Hiểu Hiểu là ai, cô cười nói: "Đó không phải là ông chú, Khổng Phàn Đông lớn hơn anh cậu 10 tuổi, lớn hơn chúng ta 14 tuổi."
Vu Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ ông chú kia râu ria xồm xàm, tựa như không tin: "Anh ta trẻ tuổi như vậy sao?"
Lý Nhiễm búng tay lên trán Vu Hiểu Hiểu: "Suốt ngày nghĩ loạn cái gì đấy?"
Vu Hiểu Hiểu nhìn nhìn cửa đổ: "Tư thế g.i.ế.c cá của ông chú còn đẹp trai hơn Sesshomaru*."
(Sesshomaru: nhân vật trong truyện và cả phim hoạt hình Nhật bản tên là inu yasha).
Những lời này thấm vào trong lòng Lý Nhiễm một lát mới phát giác đây là chuyện cười!
Buổi tối 7 giờ, màn đêm buông xuống, Vu gia đúng giờ ăn cơm.
Khi Lý Nhiễm múc canh ra tô, Khổng Phàn Đông đẩy cửa tiến vào lập tức đi đến.
Cúi người cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô mấy câu, sắc mặt của Lý Nhiễm lập tức trở nên cực kỳ kém.
Cô buông muỗng canh, thậm chí tạp dề trên người cũng không tháo ra: "Con đi ra ngoài một chuyến, mọi người ăn trước đi." Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Người trên bàn nhìn nhau, Vu Hồng Tiêu cũng theo đó đứng dậy, anh lấy áo khoác của Lý Nhiễm: "Con đi ra ngoài nhìn xem."
Vu Hiểu Hiểu cảm giác có chút không đúng, cũng đứng lên theo: "Con cũng đi."
Cha Lý trầm mặt lên tiếng: "Đừng đi, để con bé tự mình giải quyết." Nói câu này, người ngồi trên bàn cũng biết là ai đến.
Cha Lý cực kỳ hiểu biết Lý Nhiễm, một câu cô cũng không nói mà đi ra ngoài, thậm chí cũng không giải thích người ngoài cửa là ai.
Chứng minh cô căn bản không muốn để người khác biết chuyện này.
Lý Nhiễm cực kỳ mẫn cảm lại sợ hãi gây thêm phiền phức cho Vu gia, cha Lý dùng cách này che chở cô một chút: "Mọi người đừng đi. Đừng để con bé khó xử."
Mọi người ngồi ở trên bàn không nói lời nào, sắc mặt của Vu Hồng Tiêu đặc biệt căng chặt.
Vu gia ở một tứ hợp viện cổ xưa, đầu ngõ nhỏ hẹp, xe không vào được.
Lý Nhiễm nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đạp lên ánh sáng không sáng lắm của ánh trăng, từ ngõ nhỏ đi ra ngoài.
Xe của Hạ Nam Phương dừng ở bên ngoài, xe Maybach màu đen, im lặng không một tiếng động đứng đó, lạnh lẽo giống như vương giả dạ hành.
Khổng Phàn Đông đi theo phía sau Lý Nhiễm, anh bước trước một bước đến chỗ cửa xe. Sau khi mở cửa, ý bảo Lý Nhiễm đi vào.
Lý Nhiễm đứng không nhúc nhích, cô đứng ở bên ngoài, tầm mắt dừng ở bên trong xe.
Theo ánh sáng vọng vào, chỉ thấy một người đàn ông lẳng lặng ngồi bên trong xe, bộ vest được cắt may thủ công bao bọc lấy thân thể cao lớn, dáng vẻ bị đêm tối cắt qua cấm người khác đến gần, giống như thần tiên bị giam cầm ở trong bóng tối vẫn cường đại.
Lý Nhiễm lẳng lặng đứng đó, không chút sứt mẻ.