Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:14:39
Lượt xem: 337
Mặt mày tinh xảo của Hạ phu nhân không biết Lý Nhiễm muốn làm gì, nói với Chu phu nhân: "Hôm nay chỉ sợ không tiện tiếp đãi Đại sư."
Chu phu nhân vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
Hạ phu nhân chỉ chỉ thư phòng, nhẹ giọng nói: "Nam Phương ở nhà, nó luôn luôn không thích trong nhà có người ngoài đến."
Chu phu nhân có chút tiếc nuối: "Vậy ư? Không dễ dàng gì mới mời được Đại sư đến một chuyến."
Nhưng chuyện lệch về một bên: "Nhưng tôi nghe Lý Nhiễm nói, là nó muốn mời Nam Phương nhà bà cùng nhau nghe giảng bài mà."
Hạ phu nhân chưa từng tiếp xúc đến vị nữ đức Đại sư kia, chỉ nghe Chu phu nhân nói là... Đại sư là người rất có bản lĩnh.
Bà ta suy nghĩ vài giây thầm nghĩ Hạ Nam Phương trông thấy chắc cũng không sao.
Hai người vừa dứt lời, ngoài cửa liền tiến vào một chiếc xe màu trắng Minibus, chỉ thấy trên thân xe Minibus phun mấy chữ to màu hồng trắng: Học viện nữ đức Trung Hoa.
Phong cách này giống như một bức tranh phương Tây xinh đẹp bị một bãi cứt chó trét lên, sinh ra cảm giác khó chịu.
Chu phu nhân cười cười chỉ bên ngoài Minibus nói: "Trên đó không phải viết rồi sao, Học viện nữ đức Trung Hoa."
Đại sư mặt khổ qua được vài người vây quanh tiến vào, sau khi Lý Nhiễm nhìn thấy người liền ra khỏi phòng hoa.
Sau đó trình diễn kỹ thuật trong cuộc đời học được ra, nhiệt tình mà tha thiết nghênh đón Đại sư vào nhà.
Đoàn đội của Đại sư có ba người, phân biệt thành ba người mặt khổ qua là được, mặt khổ qua số 2 cùng mặt khổ qua số 3.
Dù sao Lý Nhiễm cũng không quen biết, gặp bọn họ đều kêu một tiếng "Đại sư", khiến mặt của các vị Đại sư giương càng cao.
"Ba vị Đại sư mời ngồi, chờ một lát nha. Con đi mời ông chồng đoản mệnh của con xuống." Sau khi Lý Nhiễm đưa người vào phòng khách, liền giao cho những người phía dưới đón tiếp.
Nữ đức đại sư ngồi vào sofa, đối diện với Hạ phu nhân.
Hai người đánh giá nhau một phen, Hạ phu nhân khẽ gật đầu ý chào hỏi.
Tuy bà ta cũng nghe thấy những vị phu nhân trong giới nhắc không ít lần, nhưng chưa nghe đến Nữ đức gì đó.
"Đại sư họ gì?"
Đại sư không nói gì, ngược lại biểu cảm nghiêm túc, cẩn thận nhìn Hạ phu nhân, lộ vẻ mặt khó xử.
"Ngũ quan tam đình của bà có khuyết tật, số khắc phu."
....
Hạ phu nhân kinh ngạc, không phải khiếp sợ Đại sư nói đúng bao nhiêu mà là Đại sư nói rất đúng.
Cha của Hạ Nam Phương xác thật là qua đời rất sớm.
Biểu cảm kinh ngạc của Hạ phu nhân hiện ra ngoài, đang muốn hỏi một chút. Chỉ thấy Đại sư cười thần bí, không nói chuyện nữa, có vẻ thần bí lại táo bón.
Lý Nhiễm chạy lên thư phòng trên lầu, Hạ Nam Phương đang ở bên trong họp qua video.
Co gõ cửa đi vào, nhóm quân sư bên trong đồng loạt quay qua nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-88.html.]
Lý Nhiễm mặt không đổi sắc đứng ở cửa, vẫy tay với Hạ Nam Phương, người bên trong lại đồng loạt nhìn về phía Boss lớn đang ngồi ở vị trí đầu bàn.
"Hạ Nam Phương, anh lại đây một chút."
Hạ Nam Phương ngồi ở bên kia gật gật đầu, sau đó tự nhiên mà khép laptop lại.
Ít khi cười nói mà phun ra hai chữ: "Tan họp."
Ánh mắt của mọi đều giống nhau, Boss lớn nói hai chữ "tan họp" như hai chữ "tan làm", làm tinh thần người ta phấn chấn, chỉ mất vài giây, bàn họp trong thư phòng đã không còn một bóng người.
Mà mỗi người đi ra cửa phòng đều dùng một loại ánh mắt không rõ hành lễ với Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm: "..."
Hạ Nam Phương thu dọn laptop trong tay, đưa cho trợ lý phía sau.
Sau đó đi đến Lý Nhiễm, anh có một chút cận thị, khi họp thường xuyên sẽ đeo kính, gọng kính được thiết kế đơn giản mà sang trọng, toàn bộ viền kính là màu vàng hắt lên đôi mắt đẹp của anh.
Trước kia Lý Nhiễm từng vẽ anh mang kính trong lúc họp kia, một bức tranh mà cô rất trân quý gối đầu nằm nhiều năm.
Nhưng hiện tại lại bị nằm trong thùng rác toàn giấy kia rồi.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh đeo kính, ánh mắt của Lý Nhiễm không rời khỏi anh được.
Biểu cảm tự do muốn nói lại thôi này đều nói người trước mắt này, giày da áo vest, có sức hấp dẫn nhiều đến đâu.
Xuất thân của người đàn ông này, quyết định tính cách tự đại cùng tự tin của anh, cũng không bủn sỉn phát huy mị lực, bằng không cũng không trở thành con rùa vàng người khác muốn gả nhất thành phố N.
Lý Nhiễm nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt nhàn nhạt mà liếc một cái, ý đồ muốn thoát thân ra khỏi khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất đặc biệt này.
Hạ Nam Phương cúi đầu, thân ảnh cáo lớn bao phủ cô: "Chuyện gì?"
Cô chống cửa, bình tĩnh lại nhịp tim.
Sau đó đôi mắt như sao sáng không hề chớp mắt mà nói chuyện ma quỷ: "Giấc ngủ của anh không tốt, trong nhà có mời một vị Đại sư giảng kinh cho anh, đang ở dưới lầu."
Một hơi nói xong, sau đó đầu cũng không quay lại mà bỏ chạy.
Phảng phất như phía sau có mãnh thú gì đó đuổi theo.
Bỏ lại Hạ Nam Phương đẹp trai mà không biết đứng tại chỗ, lẩm bẩm: "Sao chưa nói gì mà đi rồi?"
Vương Ổn ôm tư liệu cùng máy tính của cuộc họp, nghe câu nói như thế nhịn không được xen mồm: "Lý Nhiễm tiểu thư đỏ mặt."
Mà Lý Nhiễm đỏ mặt trên thực tế vừa nói xong chuyện tào lao thì nội tâm vô cùng chột dạ.
Cô uống một miếng nước, ôm ngực: "Thật không quen nói dối mà."
Vài phút sau, Hạ Nam Phương xuống lầu.
Lý Nhiễm đang ngồi đối diện Đại sư chuyện, thấy anh xuống, lén lút nói với Đại sư: "Đại sư chính là anh ấy, có phải là một bộ dáng đoản mệnh không?"
Đại sư ngẩng đầu đánh giá Hạ Nam Phương, bị ánh mắt nham hiểm của người đàn ông nhìn làm giật mình trong lòng.