Giọng cha Lý cũng nối liền, đến "tiền đủ" thậm chí còn chút tự trách. Lý Nhiễm chằm chằm con sổ tiết kiệm, vô cùng nghiêm túc hỏi ông: "Ba lấy tiền ở mà nhiều thế ạ?"
Tiền lời hằng năm của cha Lý cô đều cả, một năm 30 vạn xoay trái xoay , lắm lúc nông sản thị trường thất mùa, khả năng còn lỗ thêm.
Mà sổ tiết kiệm hơn 320 vạn, chắc ăn uống trong mười năm... Lý Nhiễm nghĩ đến đó, sắc mặt chút khó coi, một chút cũng vui vẻ.
Cô đóng sổ tiết kiệm , hỏi ông: "Mấy năm nay, con ở nhà, cuộc sống của ba vất vả đúng ?"
Cha Lý : "Ba cũng tiêu bao nhiêu tiền, ngày thường ăn cơm đơn giản một chút là ."
Lý Nhiễm lắc đầu, trong lòng khổ sở nên lời: " cần tích cóp tiền thì ba rõ ràng thể ăn ngon hơn."
Giống như những cha khác, thể mỗi năm nước ngoài chơi vài , nghỉ ngơi thật , thậm chí thể các sở thích khác, cùng tám chuyện với .
Ngược , cha Lý quan tâm đến những lời đó của Lý Nhiễm, trong mắt đều là yêu thương con gái: "Tuổi của ba, cái gì mà thấy qua . Quần áo mới, du lịch gì đó, ba thích. Lại , ba cũng sở thích, con đừng quên vẽ tranh là từ nhỏ ba dạy con đó."
Lý Nhiễm lắc đầu, liều mạng chịu đựng để nước mắt tràn .
Cha Lý tiếp: "Nhiễm Nhiễm, ba nguyện vọng lớn lao gì. Nếu cả đời chỉ thể một ước mơ, ba hy vọng cuộc sống của con cực khổ, luôn luôn vui vẻ bình an."
Lý Nhiễm kiên quyết cần sổ tiết kiểm của ông, tiền của cha Lý quá quý trọng, quý trọng đến nổi Lý Nhiễm dám tiêu.
Cha Lý bắt ép cô: "Chờ đến lúc con kết hôn với Nam Phương, ba để dành bao lì xì cho các con."
Lý Nhiễm lắc đầu, cô sẽ kết hôn với Hạ Nam Phương.
Lời đến bên miệng, cô cắn răng nuốt xuống, ít nhất chờ cha Lý an về nhà, cô mới thể lật mặt với Hạ Nam Phương.
Khi trời chạng vạng, Hạ Nam Phương gọi điện đến.
Lý Nhiễm chằm chằm di động đang run chừng một phút đồng hồ, mới chậm rì rì nhận điện.
"Sao em về?"
Lý Nhiễm nhẹ đáp một tiếng: "Tìm một quán ăn ở địa phương, dẫn ba ăn một chút món ăn đặc sản ở địa phương." Cô tùy tiện tìm một cái cớ, chẳng qua là ở bên ngoài lâu thêm một chút.
Hạ Nam Phương đoán tâm tư của cô, nhẹ nhàng lạnh nhạt : "Đầu bếp trong nhà món đặc sản cũng tồi. Về nhà ăn."
Lý Nhiễm nheo mắt, những đám mây bầu trời bắt đầu đổi thành màu đỏ của hoàng hôn, trái tim cũng bay theo đám mây trời : "Không , khí bên ngoài hơn. Ăn xong về."
Hạ Nam Phương cũng đổi chủ ý, kiên nhẫn: "Đừng để thứ hai."
Lập tức cúp máy, Lý Nhiễm quyết định ăn bên ngoài.
"Tìm quán ăn thôi."
Rất nhanh, hai đến một quán ăn bán món đặc sản đặc sắc, Khổng Phàn Đông đương nhiên lý do gì chung bàn với họ, chỉ ngoài cửa kính cách đó xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-62.html.]
Khi ăn cơm một nửa, Lý Nhiễm nhận điện thoại.
Cô cúi đầu liếc một cái, đó nhanh chóng ngoài cửa. Ánh mắt Khổng Phàn Đông đối diện với cô, trong mắt hai đều cảnh giác.
Cách một cánh cửa kính, Khổng Phàn Đông cô cái gì.
Lý Nhiễm tận lực biểu cảm tự nhiên mà nhận điện thoại: "Anh Hồng Tiêu?"
Vu Hồng Tiêu bên thấy Lý Nhiễm đè thấp âm thanh, hỏi: "Không tiện nhận điện thoại ?"
"Tiện ạ, ."
Vu Hồng Tiêu ngắn gọn: "Viện nghiên cứu em nhờ điều tra, kết quả."
Lý Nhiễm vội hỏi: "Như thế nào ạ?"
"Sự tình tương đối phức tạp, trong điện thoại tiện, gặp mặt ?"
Buông điện thoại, Lý Nhiễm nuốt nước miếng: "Ba, con chuyện gặp bạn một chút, ba ở đây chờ con một chút nha?"
Cha Lý gật đầu: "Được."
Lý Nhiễm thoáng qua Khổng Phàn Đông bên ngoài: "Nếu hỏi con..."
Ánh mắt cha Lý hoang mang: "Ừ?"
"Ba ... con vệ sinh nha."
Cha Lý hồ đồ: "Con gặp ... Hạ Nam Phương thích?"
Lý Nhiễm gật đầu.
"Yên tâm , ba ở đây."
_______
Vu Hồng Tiêu lái xe đến, nhanh tìm thấy định vị Lý Nhiễm cho .
Đây là một quán ăn Nhật Bản đơn sơ, phong cách trang trí cũng là của Nhật Bản.
Sau khi tiến , ở ngoài đại sảnh một chiếc bàn thấp đặt ở trung tâm, bên cạnh một bếp lò phía ấm nước đang tỏa hương thơm, bộ tinh tế, xung quanh là lót bằng chiếu tatami.
Vu Hồng Tiêu hướng dẫn một căn phòng riêng, đẩy cánh cửa gỗ nặng nề qua, cúi đầu khom lưng , lúc thấy Lý Nhiễm đưa lưng về phía , ở ghế bành thấp, giày da đạp thảm, mềm mại tiếng động.
Anh hắng hắng cổ họng, hiệu đến.
Lý Nhiễm ngẩng đầu , đuôi lông mày hiện lên ý : "Anh Hồng Tiêu."
Vu Hồng Tiêu gật gật đầu, tiến lên một bước, khi xuống ghế bành thấp, chân dài khoanh , đặt giày ở kệ để giày bên cạnh cửa.