Khổng Phàn Đông trong lòng lão đại nhà đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng ngày hôm qua là bộ dáng gấp gáp, hôm nay ở đây thuê mấy chiếc thuyền ... du ngoạn hồ??
Vọng Đỉnh là thị trấn nhỏ nhất trong huyện Hà Hạ, một hòn đảo nhỏ. Cuộc sống của dân nơi đây vô cùng giàu và đơn giản, chủ yếu dựa nuôi trồng thủy sản và mở một quán ăn phục vụ cho khách du lịch để kiếm sống.
Vì phương tiện đảo duy nhất chỉ thuyền, cho nên cũng ít dân kiếm sống bằng cách cho thuê thuyền.
Đêm qua, khi Lý Nhiễm thuyền đến Vọng Đỉnh, cơ thể thoải mái buồn nôn, cho đến khi nửa đêm, chủ nhà cô ở trọ thấy bộ dáng cô như sinh bệnh, lo lắng sợ hãi một đêm, sáng sớm khuyên cô thuyền đến bệnh viện trong huyện khám bệnh.
Tạm thời Lý Nhiễm thể , nếu Hạ Nam Phương tìm đến huyện Hà Hạ, như Vọng Đỉnh chính là nơi an nhất.
Khẳng định Hạ Nam Phương thể nào nghĩ tới rằng Lý Nhiễm thể khắc phục nỗi sợ nước trong lòng mà thuyền, cho nên tuyệt đối thể liên tưởng đến việc cô ở đảo.
Trò mèo vờn chuột bắt đầu từ ngày cô rời khỏi , lúc Hạ gia vẫn luôn động tĩnh, Lý Nhiễm cho rằng Hạ Nam Phương buông tha cho cô, trốn đông trốn tây hơn một tháng, cho đến khi cô phát hiện đuổi đến huyện Hà Hạ, cô mới dần dần cảm nhận chuyện đều trong sự khống chế của .
Nghĩ mà sợ, nếu bắt... chắc chắn Hạ Nam Phương đưa cô về g.i.ế.c chết.
Kỳ thật Lý Nhiễm đột nhiên dọn khỏi Hạ gia, tung tích truyền đến trong xã hội thượng lưu vô cùng náo nhiệt, nhiều cũng hiểu tại cô rời .
Cho dù chăng nữa, cũng chỉ phất tay lắc đầu tiếc nuối, Hạ gia như , còn dọn ?
Dọc đường khi dừng chân nghỉ ngơi, cô cũng tự hỏi nếu bắt thì cuộc trốn chạy ý nghĩa gì nữa!?
Đợi ở bên ngoài thời gian càng lâu, cô càng khẳng định... nếu một ngày nào đó cô thật sự rời xa Hạ Nam Phương thì ngày đó sinh mệnh của Lý Nhiễm mới bắt đầu.
Chỉ cần trong thời điểm hiện tại gặp Hạ Nam Phương, thì kế hoạch sống một nữa sẽ thành hiện thật.
Sau một đêm nghỉ ngơi tạm thời, thể cô cũng khỏe lên một chút.
Sáng hôm cô thức sớm ngoài tìm chút gì đó lót bụng, trung tâm của Vong Đỉnh xa, cô khoác tạm cáo áo khoác bộ đến đó.
Ở gần trung tâm một cửa hàng bán đồ ăn dựng lên bằng mấy tấm bạc đất trống, bên ngoài là những nồi to bánh bao nóng hầm hập, bánh quẩy, mì sợi hoành thánh, canh chua cay, mì gạo nóng,... một vòng tròn đầy đủ. Bàn ghế đặt ở giữa tấm bạc, gọn gàng và ngăn nắp.
Lý Nhiễm tìm một cái bàn tương đối sạch sẽ xuống.
"Ông chủ, một chén hoành thánh, hai cái bánh bao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-37.html.]
Cô kéo thấp mũ xuống, bốn phía xung quanh. Gió êm sóng lặng, thoạt nguy hiểm gì.
Sau một lúc, ông chủ đến: "Hoành thánh của cô đây."
"Người , ở đây ai ?"
Hai câu đồng thời vang lên bên tai, phía lưng Lý Nhiễm như một cây giáo đâm, cô máy móc đầu, về phía hai đàn ông đối diện.
Trong đầu đồng thời toát hai ý nghĩ... chạy chạy!?
Chạy... nhưng hai đàn ông đối diện lạ mắt, nhất định sẽ nhận cô.
Không chạy... sẽ cơ hội nữa.
Ông chủ tiệm đặt hoành thánh trong tay xuống, ha hả: "Không ai cả, tùy tiện ."
Hai đàn ông đối diện Lý Nhiễm, sống lưng Lý Nhiễm cứng đờ.
Từ lúc hai đàn ông câu đầu tiên với cô bắt đầu, Lý Nhiễm hai địa phương, khẩu âm của thành phố N bại lộ phận của bọn họ.
Hai đàn ông xuống chuyện phiếm, Lý Nhiễm thấy bọn họ căn bản chú ý đến , nhẹ nhàng thở , vẫn luôn cúi đầu ăn hoành thánh.
Lý Nhiễm cuộc chuyện của hai đàn ông:
"Ăn nhanh lên, Khổng lão đại chỉ cho mười phút ăn sáng."
"Cũng hôm nay thể kết thúc , gần một tháng ngủ giường, cơ bản đều ngủ ở trong xe."
" cũng thế, nhớ vợ quá."
"Hy vọng hôm nay thể tìm cô ."
Lý Nhiễm cố gắng bản thật bình thường, cô ăn cơm, nếu ăn cơm sẽ sức chạy, hơn nữa cũng thể bọn họ nghi ngờ .
"Người , lấy giùm lọ giấm."
Lý Nhiễm đưa giấm qua, nọ cô một cái, nghiêng nhỏ giọng với bên cạnh: "Rất xinh nha."