Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 320: Ngoại truyện 25
Cập nhật lúc: 2024-09-30 19:51:53
Lượt xem: 130
Bốn phía cái nôi trong phòng con bé đều được làm bằng gỗ, vây cản cực kỳ chặt chẽ, trừ khi người lớn mở rào chắn bên cạnh ra, nếu không Hạ Tịch Hạ không có khả năng thoát ra ngoài được.
Lúc anh vào phòng tắm còn đặt biệt đi nhìn thoáng qua cái nôi, cũng căn dặn dì bảo mẫu trông cô bé thật cẩn thận.
Bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ giả ngốc, meo meo mắt cười ha hả, chỉ vào đèn điện trên đỉnh đầu muốn chuyển đi lực chú ý.
"Ba ba... nhìn nhìn... piu piu sáng..."
Hạ Nam Phương ấn bàn tay nhỏ của cô bé xuống, ôm cô bé ra ngoài.
Sau đó lại thả Hạ Tịch Hạ xuống nôi một lần nữa, nhìn chằm chằm cô con gái đang giả vờ ngốc bạch ngọt đáng yêu: "Cho ba nhìn xem, con làm cách nào chuồn ra được."
Hạ Tịch Hạ: "..."
Cô bé xê dịch cái m.ô.n.g nhỏ, nằm ngửa xuống nôi luôn, sau đó đắp kín chăn nhỏ của mình rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Chẳng qua không bao lâu sau, Hạ Tịch Hạ đã học được kỹ năng thoát khỏi cái nôi thành thục hơn thì không cẩn thận bại lộ.
Hôm đó Lý Nhiễm có chút cảm mạo sợ lây cho con gái nên không dám để cô bé lại gần mình, mà vừa lúc Hạ Nam Phương được rảnh rỗi ở nhà chăm con gái.
Sau khi Lý Nhiễm uống thuốc thì cơn buồn ngủ ập đến, trong lúc cô nửa ngủ nửa tỉnh bất thình lình sờ được đầu tóc mượt mà, không biết là cái gì nên giật mình hoảng hốt tỉnh lại.
Cô vén chăn lên, bấy giờ mới phát hiện bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ không biết 'vượt ngục' từ cái nôi bên cạnh từ lúc nào, bây giờ đang ôm con thỏ lông nhung của mình say sưa ngủ trong khuỷu tay của cô.
Lý Nhiễm tưởng Hạ Nam Phương quên khóa cái nôi, không có cài kiên cố tấm ván gỗ kia.
Hạ Nam Phương chỉ ra ngoài gọi một cuộc điện thoại mà thôi đã bị vô duyên vô cớ bị ăn mắng một trận, về sau cứ nghĩ mãi mà không rõ đến cùng là vì sao Hạ Tịch Hạ trốn ra được, thế là lắp một cái camera trong phòng cô bé xem sao.
Vào một hôm chạng vạng tối nào đó, một mình bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ đang ngủ bên trong nôi thì thì giật mình tỉnh dậy, khóc to hai tiếng không thấy ai để ý đến mình nên ngồi dậy, suy nghĩ chuyện nhân sinh một lát rồi nện bước chân ngắn, vô cùng thuần thục "vượt ngục".
Về sau khi Lý Nhiễm nhìn thấy đoạn video đó quả thật cả kinh nói không nên lời: "Con bé... con bé học từ đâu ra chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-320-ngoai-truyen-25.html.]
Khóe miệng Hạ Nam Phương cười lạnh: "Thứ em không biết còn nhiều lắm."
Đúng vậy, đừng nhìn Hạ Tịch Hạ trước mặt Lý Nhiễm là đứa nhỏ hồn nhiên ngây thơ như thiên thần mà nhầm, một khi rời khỏi ánh mắt Lý Nhiễm một cái là sẽ hiện nguyên hình một bé quỷ nhỏ họa gì cũng dám gây.
Lý Nhiễm cũng mơ hồ nhận ra tính tình cô bé khá ương ngạnh, quả thật không khác gì Hạ Nam Phương lúc nhỏ là mấy nên thường xuyên dạy cô bé đạo lý lớn một tí.
Chẳng qua khi bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ học đạo lý thái độ vô cùng nghiêm túc tích cực hơn người khác nhiều, nhưng chỉ qua một cái chớp mắt thôi tính tình so với người khác còn khó chiều hơn nhiều.
Ngày đầu tiên bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ đến nhà trẻ đã bị mời phụ huynh.
Cô bé nhếch miệng nhỏ, ngữ khí báo đạo giống hệt Hạ Nam Phương khi còn bé như đúc, đọc một chuỗi số điện thoại di động: "Đây là số điện thoại của ba em, cô gọi tố cáo đi!"
Cô bé mới đến nhà trẻ ngày đầu tiên, đã chọc đến hiệu trưởng đích thân gọi điện cho Hạ Nam Phương.
Chuyện đó cũng đổi mới lại ghi chép của Hạ gia, dù sao Hạ Nam Phương đi học một tháng sau mới gặp rắc rối, mà bạn nhỏ Hạ Tịch Hạ trực tiếp ngay ngày đầu tiên.
Nhiều năm trôi qua Lý Nhiễm luôn lo lắng khi Hạ Tịch Hạ trưởng thành, cô bé được sinh ra ở Hạ gia, từ nhỏ cơm no áo ấm, thậm chí cả đời này sẽ không lo cơm áo gạo tiền, đại phú đại quý.
Nếu như tính cách Hạ Tịch Hạ dịu dàng giống cô, không có dã tâm cùng truy cầu gì thì thôi, nhưng tính cách cô bé y hệt Hạ Nam Phương, dã tâm bừng bừng, tinh lực dùng không hết, khiến người ta không nhìn thấu nội tâm.
Tuổi còn nhỏ nhưng Lý Nhiễm thường xuyên đoán không ra trong nội tâm cô bé suy nghĩ gì.
Một ngày đầu năm, ông nội Hạ sống qua năm thứ bảy thì mất tại bệnh viện.
Bác sĩ dùng dụng cụ duy trì sinh mệnh sau cùng để người nhà đi gặp mặt lần cuối.
Mặc dù trước sau gì cũng sẽ đến một bước này, nhưng sau khi Lý Nhiễm nhận điện thoại xong vẫn khóc một đường.
Sáu năm qua cô và Hạ Nam Phương thường xuyên dẫn theo Hạ Tịch Hạ đế bệnh viện thăm ông, chuyện tiếc nuối nhất có lẽ là Hạ Tịch Hạ ghé vào bên giường bệnh gọi bao nhiêu tiếng ông cố, nhưng ông lại không thể chân chính đáp lại một tiếng nào.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ để gia quyến thay phiên nhau đi vào gặp mặt bệnh nhân lần cuối.