Lý Nhiễm cãi với , mà thái độ Hạ Nam Phương thành khẩn vĩ đại, cô thật sự tìm chỗ nào .
trong lòng vẫn tức giận nổi lên ngọn lửa tên, tay đang nắm bực bội rút tay .
Hạ Nam Phương nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, sâu đề tài đó: "Sau sẽ còn nhiều cơ hội về thăm trường mà, để em xảy chuyện gì ngoài ý cả ."
Lý Nhiễm , rõ ràng là ngữ khí dịu dàng nhưng trong lòng cô vẫn bực bội như cũ.
Không sai, cô cảm giác nhốt như hồi .
Không còn tâm trạng dạo nữa, khi hai tách cô một ở phòng hoa vẽ tranh.
Nhìn bức tranh vẫn chỉnh , trong lòng cô càng thêm nóng nảy tâm phiền khí loạn.
Cô một trong phòng hoa, bình tĩnh .
Cô cảm xúc của định, tựa như mỗi một câu của cô đều giống như gai đ.â.m Hạ Nam Phương .
Chính vì dùng sự dịu dàng bao trùm tất cả gai nhọn của cô cho nên tâm trạng bây giờ của cô mới càng thêm phức tạp, nên phát cáu với , còn chút sức lực nào phản kháng sự dịu dàng như thiêu đốt xương cốt đó của .
Tính cô từ đến nay bao giờ thể phát tiết với những đối xử với .
Cho đến khuya, Hạ Nam Phương mới đến gõ cửa.
Phòng hoa là nơi của riêng cô, giống như thư phòng của , đều là lãnh địa thể xâm phạm của .
Giọng bình thản như chuyện gì xảy , đẩy cửa nửa xổm xuống mặt cô, nắm lấy tay cô: "Em vẫn còn tức giận ?"
Cô lắc đầu: "Không ."
Lòng bàn tay của cực nóng, sức nóng của như truyền từ tay đến thẳng trái tim cô.
"Ngày mai cùng em đến trường học nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-314-ngoai-truyen-19.html.]
Lý Nhiễm ngước lên , Hạ Nam Phương nửa đất, ánh mắt còn dịu dàng thâm tình hơn cô.
"Thật ư?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Thật, cho em ngoài, chẳng qua là vì suy nghĩ đến an của em thôi."
Cô đương nhiên hiểu rõ đạo lý , mang thai cần thật cẩn thận, thế nhưng đừng bắt nhốt cô như thế, cho dù nhốt cô nhật nhưng đừng để cho cô cảm giác như .
Hạ Nam Phương tiếp tục giải thích : "Em mới qua thời kỳ nôn nghén xong, cũng mới vỗ béo em lên một ít thịt, cơ thể em định một chút mới ngoài, cũng ý bắt nhốt em."
Trên mặt Lý Nhiễm lúng túng, cảm thấy vì nghĩ quá đáng ghét: "Xin . Thái độ của em ."
Hạ Nam Phương cúi ôm cô lên: "Không cần xin , em mới là cực khổ nhất."
Nghe như thế, Lý Nhiễm càng hổ chịu nổi.
Mặc dù triệu chứng mang thai ở cô, nhưng thời gian cũng chịu cực kém.
Anh ôm cô lên lầu, rửa mặt xong đặt cô lên giường.
Anh ngoài gọi điện thoại, về phòng với cô: "Mọi chuyện đều sắp xếp xong , ngày mai đến trường với em."
Lý Nhiễm mơ mơ màng màng chìm mộng , chỉ thoáng chuyện, chứ rõ đang cái gì.
Nghe thấy động tĩnh xuống giường, cô vô thức ôm lấy , gối đầu lên cánh tay , lẩm bẩm : "Thật xin , em cố ý phát cáu ."
Cô mở mắt , nhưng mở nổi: "Chỉ là tâm trạng em lắm."
Anh ôm lấy cô, vỗ về nhè nhẹ lưng cô: "Anh ."
"Em chịu đựng nhiều mới thể đến hôm nay, hết."
Lý Nhiễm mở mắt nổi, những vẫn đáp lời : "Không vất vả gì cả, bởi vì em yêu ."
Trong đêm tối nhưng ánh mắt Hạ Nam Phương sáng quắc, giống như tinh tú trời đêm: "Anh cũng yêu em, cho nên thể để em xảy một chút sơ xuất nào ."