Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 296: Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-09-24 22:18:38
Lượt xem: 125
Một tuần trước khi nghỉ Tết, công việc của Hạ Nam Phương không bận rộn như trước nữa, ban ngày bọn họ đi làm việc của mình, buổi chiều tối thì tụ tập anh em bạn bè hoặc đi ra ngoài hẹn hò một chút.
Tóm lại quỹ đạo sinh mệnh của hai người bọn họ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Hoặc là nói Hạ Nam Phương dính chặt lấy Lý Nhiễm nhiều hơn một ít, ngoại trừ công việc cần phải làm ra thì tất cả thời gian anh đều bám dính lấy cô.
"Gần đây anh rất rảnh sao?" Lý Nhiễm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách một cái, đây là ngày thứ ba anh ở nhà rảnh rỗi không đi làm rồi.
Không hề nói khoa trương một chút nào, ba ngày này anh không hề bước ra khỏi cửa lớn một bước.
Chỉ trong một buổi sáng đã xử lý xong lấy sấp hồ sơ văn kiện mà Khổng Phàn Đông đưa đến từ sáng sớm, giữa trưa bắt đầu bám lấy Lý Nhiễm, nhìn cô nấu cơm.
Sau đó hai người nghỉ trưa, rồi chiều có khi anh sẽ tự xem phim một mình hoặc là nhìn cô vẽ tranh.
Lý Nhiễm cảm thấy lạ lẫm vô cùng, tỷ như từ trước tới giờ anh có bao giờ nghỉ trưa đâu.
Cô vừa đi vào phòng khách vừa lau khô nước trên tay: "Anh ở nhà vài ngày rồi đó."
Hạ Nam Phương có chút lười biếng quay đầu: "Em yên tâm, công ty chưa phá sản đâu."
Lý Nhiễm cười cười, đôi mắt hiện lên tia tinh nghịch: "Công ty không phá sản nên anh bắt đầu làm hôn quân không thượng triều sao?"
Hạ Nam Phương nhìn nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ: "Tuyết đang rơi kìa em."
"Hôm qua tuyết không rơi nhưng anh cũng có đến công ty đâu."
Hạ Nam Phương thay đổi tư thế, bắt chéo chân: "Ngày hôm qua quá lạnh."
"Vậy hôm trước nữa thì sao? Không có tuyết mà còn có nắng nữa!"
Lần này Hạ Nam Phương lười biện lý do nữa: "Anh không muốn đi."
Gần đây xác thật Hạ Nam Phương trông có vẻ bơ phờ ỉu xìu, nhưng không phải trạng thái bơ phờ vì bị bệnh mà giống như linh hồn bị mắc kẹt trong căn phòng này, lại giống như một con sư tử ăn uống no đủ, thỏa mãn lười nhác ngồi xổm lồng sắt vậy.
Cho dù con sư tử đó trước kia rong ruổi thoải mái trên thảo nguyên rộng rãi, bây giờ lại cam tâm tình nguyện bị nhốt trong lồng sắt này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-296-ngoai-truyen-1.html.]
Lý Nhiễm không còn lời gì để nói, cô định đi vào phòng vẽ tranh, không quan tâm anh nữa.
Nào biết mới vừa xoay người đã bị người ta chặn ngang ôm lấy, ngã xuống sofa.
Lý Nhiễm giãy giụa gỡ tay anh ra: "Ban ngày ban mặt, anh đừng có mà quậy."
Hạ Nam Phương đứng lên, bế cô dậy xoay người đi về phía phòng ngủ.
"Anh... anh định làm gì? Nè nè nè... anh vô phòng ngủ làm gì?"
Cô nắm chặt khung cửa, quyết định rửa sạch dục vọng của Hạ Nam Phương: "Anh không thể như vậy."
Vẻ mặt Hạ Nam Phương vô tội: "Không thể cái gì? Anh chỉ muốn ôm em đi ngủ trưa thôi mà."
Lý Nhiễm: "..."
Chỉ là ngủ trư thôi có cần đại chiến như vậy không?
"Anh bỏ em xuống trước đi, em tự đi được." Cô siết c.h.ặ.t t.a.y anh đang ôm eo mình.
Hạ Nam Phương Nghe lời thả người xuống, Lý Nhiễm lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chuồn từ dưới cánh tay anh, mà mới vừa đi chưa được hai bước đã bị anh kéo chiếc tai thỏ phía sau của đồ ngủ rồi xách cô trở về.
Lý Nhiễm bị anh xách tai thỏ vào phòng ngủ: "Em không muốn ngủ trưa, em còn việc phải làm nữa!"
Giọng Hạ Nam Phương như việc công xử theo phép công: "Ngủ trưa cũng là công việc, câu này chính em đã từng nói."
Câu này đúng là Lý Nhiễm đã từng nói, bây giờ như vả vào mặt cô.
Khoảng thời gian trước đây, trời tháng chín thời tiết thay đổi chuyển mùa chuẩn bị vào đông, Hạ Nam Phương bị cảm lạnh, tố chất thân thể của người đàn ông này rất khỏe, ít khi bị bệnh. Cho nên lần đổ bệnh này, khó tránh khỏi nằm liệt giường.
Vì để chuẩn bị báo cáo cuối năm cho công ty mà cuộc họp diễn ra thường xuyên, Hạ Nam Phương ra nước ngoài công tác hai ngày, sau khi về nhà Lý Nhiễm phát hiện tình trạng đã vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù là bị bệnh đi chăng nữa anh cũng không than một tiếng, nên những người bên cạnh không phát hiện ra, chờ đến khi Lý Nhiễm kiểm tra nhiệt độ cho anh thì đã sốt đến 39°.
Mạnh mẽ ấn Hạ Nam Phương xuống uống thuốc nghỉ ngơi.
Hai ngày trôi qua nhưng tình hình không hề thuyên giảm một chút nào, sau đó bác sĩ mới phát hiện vấn đề nằm ở giấc ngủ.