"Em chuyện giấu đúng ?" Trong phòng khách, Hạ Nam Phương đang lật hồ sơ trong tay, đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Hả? Không mà." Lý Nhiễm theo bản năng phủ nhận, vì thế quá gấp gáp, ngược càng thêm giấu đầu lòi đuôi.
Hạ Nam Phương ngẩng đầu cô, ánh mắt gắt gao chằm chằm một bên má của Lý Nhiễm đang ngậm quả cherry dám nhai , duỗi tay nhẹ nhàng ấn nơi phồng lên đó, cưng chiều hỏi: "Em khẩn trương gì chứ?"
Lý Nhiễm căng thẳng lui lui về , ánh mắt cảnh giác chằm chằm Hạ Nam Phương, cố gắng che giấu : "Em khẩn trương."
Hạ Nam Phương lui theo cô, ánh mắt vẫn mang theo tia nghi ngờ: "Anh cứ cảm giác em giấu chuyện gì đó."
Ánh mắt Lý Nhiễm hoảng loạn né tránh, cô nhét trái cây đang cầm trong tay miệng Hạ Nam Phương: "Ăn trái cây , đừng nghi thần nghi quỷ nữa."
Cô càng như Hạ Nam Phương càng nghi ngờ, dựa sát gần cô hơn, ngữ khí chút nghiêm túc hỏi: "Em khác bên ngoài ?"
Lúc qua Tết Hạ Nam Phương bận đến độ chân chạm đất, thường xuyên chỉ thể tận dụng thời gian hết sức thể để về nhà một chuyến, bởi vì chênh lệch thời gian mà khi nửa đêm Lý Nhiễm thấy còn mặc đồ vest họp qua video.
Hơn nữa gần đây trọng tâm của Lý Nhiễm đặt , khó tránh khỏi đàn ông suy đoán như thế.
Thì hoài nghi cái đó, cô đúng lý hợp tình đẩy : "Anh mới là ở bên ngoài khác đó!"
Hạ Nam Phương cô đẩy cách một nửa cánh tay, cô một hồi ánh mắt phức tạp : "Anh mới trèo tường, dù em cũng cho."
Lý Nhiễm: "???"
Được , vì thể nhanh chóng trị liệu, thường xuyên gạt Hạ Nam Phương để bệnh viện, khi hỏi tới thì cô là chơi với Vu Hiểu Hiểu.
Trong đầu đang nghĩ ngợi tới những việc , Hạ Nam Phương thình lình hỏi: "Hôm nay em ?"
Thật là sợ cái gì là tới cái đó, Lý Nhiễm há miệng, vẫn là lý do thoái thác như cũ: "Đi dạo với Hiểu Hiểu á."
Hạ Nam Phương cũng rảnh gọi điện cho Vu Hiểu Hiểu để xác nhận, Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở một , Vu Hiểu Hiểu căn bản sống sót thủ đoạn của quá năm giây, nhất định sẽ khai hết tất cả.
Vì thế, Lý Nhiễm cảm thấy nên đánh đòn phủ đầu tương đối , vẻ tức giận hỏi: "Anh hỏi nhiều như để gì? Anh tin em ?" Mặc kệ đạo lý đạo lý, âm thanh cô đề cao một tí để vẻ khí thế một ít.
Quả nhiên, Hạ Nam Phương cô "tức giận" sửng sốt, hai giây lập tức sửa miệng: "Đương nhiên tin em ."
Anh nhẹ nhàng sáp gần cô thêm một nữa, định hôn cô một cái.
Tuy cô giả vờ "tức giận" nhưng thời điểm mà để cho hôn thì cứ cảm giác đùa giỡn bỡn cợt chính sự.
Cô đẩy Hạ Nam Phương , chống n.g.ự.c : "Sau còn dám nghi ngờ em nữa ?"
Ánh mắt Hạ Nam Phương đầy mấy chữ "nghi ngờ thì chắc chắn là nghi ", nhưng ngoài miệng vẫn : "Không nghi ngờ nữa."
Một đoạn nhạc đệm nhỏ kết thúc, Hạ Nam Phương trở thư phòng việc.
Lý Nhiễm vỗ vỗ trái tim nhỏ, dối mặt Hạ Nam Phương như quả thật dễ mà, ánh mắt còn tinh hơn máy phát hiện đối nữa.
Buổi tối phòng ngủ, Lý Nhiễm nhón chân treo đồ vest mới lấy về từ tiệm giặt là treo trong tủ, duỗi tay ôm lấy cô, lấy quần áo trong tay cô nhẹ nhàng treo lên giá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-286.html.]
"Ngày mai công tác ."
Lý Nhiễm thế thiếu chút nữa tiếng, gần đây cô đang lo lắng giấu diếm để trị liệu, công tác.
"Sao cảm giác em vui luôn ?" Giọng vui, ôm cô cúi đầu cắn vành tai cô một cái.
Lý Nhiễm cố gắng kéo khóe miệng đang giương lên của xuống: "Đương nhiên . Anh công tác em vui cho , em cũng kịp đây nè!" Cô mặt quỷ trêu .
Hạ Nam Phương cong môi, ôm lấy eo cô cằm gác lên đỉnh đầu cô: "Vậy em cho xem ."
Lý Nhiễm: "..."
Sở thích quái quỷ gì đây?
Thích ?
"Em ."
Hạ Nam Phương hừ một tiếng, là chọc dây thần kinh nào: "Em yêu ."
Lý Nhiễm: "..."
Cô mặt , để ý tới , tùy ý ăn đậu hũ .
Cô lấy quần áo ngoài ban công , cô đến Hạ Nam Phương theo đến đấy, quẳng cũng quẳng .
"Rốt cuộc thế nào?"
Hạ Nam Phương , nhẹ giọng : "Sao em hiểu lời chứ?"
"Hiểu cái gì mới ?"
Anh híp mắt, đó cúi xuống, ngữ khí trầm thấp như là mặt đất tuyết đống băng, mang theo chờ mong để đón mùa xuân đến: "Anh chỉ em một tiếng... em sẽ nhớ ."
Mặt Lý Nhiễm đỏ bừng lên, Hạ Nam Phương ôm cô ở ban công, hai cứ yên bình như thế.
"Được , em sẽ nhớ ."
Hạ Nam Phương trầm mặc , ôm cô trong lòng để dựa lan can của ban công.
Tuy bên trong mở máy sưởi, nhưng lan can bằng sắt khi tiếp xúc làn da vẫn sẽ lạnh nổi cả da gà.
Lý Nhiễm tự giác mà nhích lòng hơn: "Vào nhà thôi ."
Hạ Nam Phương về phía ngoài cửa sổ, đột nhiên một câu: "Hoa mơ bên ngoài nở kìa."
Lý Nhiễm theo bản năng mà xoay hướng ngoài ban công: "Ở ?"
Hạ Nam Phương ở phía cô lẳng lặng mà cọ cọ, chờ Lý Nhiễm phát giác đó là lúc nào, nhất thời thẹn quá thành giận.