Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 285

Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:53:40
Lượt xem: 124

Lúc trước cô có cầm phương án trị liệu từ bệnh viện về, chưa kịp làm gì đã bị anh nhìn thấy tịch thu đến tận giờ. Trên đó có ghi lại số điện thoại mà cô quên lưu vào điện thoại mất.

 

Ai biết két sắt của Hạ Nam Phương lại khó mở như vậy chứ. Cô chỉ mới thử có một lần nó đã vang lên tiếng cảnh báo in ỏi, may mắn là Hạ Nam Phương đang tắm không nghe thấy gì.

 

Không dám mở két sắt lung tung nữa, cô lặng lẽ chuồn êm về phòng, chỉ còn cách ngày mai đến bệnh viện hỏi lại thêm một lần nữa.

 

Hạ Nam Phương tắm xong ra ngoài đã thấy Lý Nhiễm mở to đôi mắt sáng trong nhìn mình chằm chằm, bên nhau lâu vậy rồi Hạ Nam Phương cũng biết được một số thói quen nhỏ của Lý Nhiễm mà người khác không biết.

 

Ví dụ như khi cô nói dối nhất định cầm lòng không đậu mà mở to không chớp mắt.

 

Lại ví dụ như cô lén sau lưng anh làm vài chuyện mập mờ lúc về sẽ dùng ánh mắt chột dạ nhìn anh.

 

"Vừa rồi có tiếng gì vậy?"

 

Lý Nhiễm lắc đầu, ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn anh: "Không biết nữa? Em không có nghe thấy gì hết."

 

Hạ Nam Phương bất động thanh sắc quan sát cô một lát, sau đó im lặng không lên tiếng đi ra ngoài.

 

Trong lòng Lý Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, còn đang suy nghĩ có phải qua được ải rồi không thì đột nhiên nghe tiếng cảnh báo từ thư phòng truyền đến.

 

"Sao lại kêu lên nữa thế!" Cô vội vàng nhảy xuống giường, Hạ Nam Phương đã vào thư phòng trước cô một bước.

 

Lúc Lý Nhiễm vào thư phòng thì Hạ Nam Phương đã xử lý xong tiếng kêu.

 

Lý Nhiễm ngượng ngùng đứng ở cửa, biết rõ còn cố hỏi: "Cái gì kêu vậy anh?"

 

Hạ Nam Phương nhìn cô đầy ẩn ý: "Két sắt."

 

Lý Nhiễm làm bộ làm tịch tiến vào: "Phải không?"

 

Hạ Nam Phương nhìn cô chằm chằm nhưng không vạch trần cô: "Em lại đây."

 

Trong lòng Lý Nhiễm có quỷ, đứng cạnh cửa, giả câm vờ điếc: "Hả?"

 

Hạ Nam Phương không nói nữa, anh xoay người mở két sắt ra: "Lại đây."

 

Lý Nhiễm cũng muốn nhìn bên trong có thứ gì, nhiều năm vậy rồi mà trước nay cô chưa từng thấy đồ trong két sắt anh có vật gì.

 

"Mật mã là ********, em nhớ kỹ nha."

 

Lý Nhiễm nhẩm lại mật mã trong lòng một lần. Nhớ kỹ đã, lỡ như một ngày nào đó Hạ Nam Phương mất trí nhớ thì đồ trong két sắt không phải thuộc về cô rồi sao!

 

Lý Nhiễm đi đến, nhịn không được muốn biết ông chủ Hạ có giá trị con người hơn vài tỷ đựng bảo bối gì trong két sắt.

 

"Có phải em muốn tìm đồ gì không?"

 

Lý Nhiễm cũng không gạt anh: "Dạ."

 

"Tìm được chưa?"

 

Lý Nhiễm xấu hổ: "Không mở được."

 

Hơn nữa cảnh báo còn vang lên, cô hơi có chút xấu hổ.

 

"Nếu em muốn như vậy... lần sau trực tiếp đến tìm anh là được."

 

Lý Nhiễm có cảm giác khó có thể tin, còn có chuyện tốt thế sao? Lần trước anh phản đối như vậy, hôm nay dễ thương lượng vậy à?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-285.html.]

Không thể không động tâm được nha.

 

Hạ Nam Phương hỏi: "Em có đồng ý không?"

 

"Anh cũng đồng ý sao?"

 

Hạ Nam Phương cười cười: "Đương nhiên, anh chắc chắn đồng ý."

 

Phương án trị liệu kia vừa lấy về đã bị Hạ Nam Phương giấu luôn, nói không chừng bây giờ suy nghĩ thông suốt rồi thì sao, trong lòng cô nghĩ vậy nên cũng không suy nghĩ xem câu nói của anh có vấn đề gì không: "Vậy được, em cũng đồng ý, mặc kệ kết quả có ra sao thì về sau chúng ta cùng cố gắng cày cấy là được!"

 

"Em nhắm mắt lại đi."

 

Lý Nhiễm nghĩ thầm, người đàn ông thúi này đúng là lắm chiêu, nhưng cô vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Hạ Nam Phương lấy đồ ra trước mặt cô: "Em mở mắt ra đi."

 

Giây tiếp theo tay cô được nâng lên, trên ngón áp út đã đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn vẫn như trước kia dù bị ném bao nhiêu lần vẫn sáng ngời như cũ.

 

"Anh..." Lý Nhiễm cảm thấy bản thân như một con ma bị nhốt trong lồng sắt, mà Hạ Nam Phương lại như một bậc thầy bắt ma được người ta ca tụng.

 

"Sao vậy? Chính miệng em nói đồng ý rồi giờ muốn đổi ý sao?"

 

Lý Nhiễm không khỏi bật cười, cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, kích cỡ vừa khích.

 

"Sao có thể lừa người ta như vậy chứ?"

 

Logic của Hạ Nam Phương rất trật tự rõ ràng: "Anh lừa em? Vừa rồi anh có hỏi em có đồng ý hay không mà?"

 

Lý Nhiễm biết anh cố ý thừa nước đục thả câu: "Em tưởng..."

 

Hạ Nam Phương nheo mắt: "Em tưởng cái gì?"

 

Lý Nhiễm kịp thời ngậm miệng, cô biết Hạ Nam Phương vẫn không đồng ý cô tiếp nhận phương án trị liệu đó, cho nên bây giờ càng không thể chủ động nói cho anh biết được: "Không có gì."

 

Hạ Nam Phương hơi suy tư. "Em đang giấu anh chuyện gì đó?"

 

Lý Nhiễm phủ nhận: "Đương nhiên không có."

 

________

Buổi tối khi cả hai lên giường tắt đèn đi ngủ rồi, Hạ Nam Phương ôm cô, tay vẫn luôn sờ sờ ngón tay cô, cảm khái tâm nguyện của mình cuối cùng cũng đã hoàn thành: "Tính toán nhiều năm như vậy rồi rốt cuộc cũng có thể đeo cho em."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Viên kim cương trên chiếc nhẫn không lớn nhưng cũng khá cộm người, vì thỏa mãn lòng hư vinh của anh mà anh một hai phải bắt Lý Nhiễm đi ngủ cũng phải đeo.

 

Nhưng cô ngại phiền, lại không thoải mái nên muốn đưa tay ra ngoài cho thoáng.

 

Bàn tay Hạ Nam Phương to nắm thật c.h.ặ.t t.a.y cô không hề cảm thấy phiền mà thưởng thức nó không biết chán.

 

Lý Nhiễm nghĩ thầm không phải tên này có sở thích gì đặc biệt đó chứ?

 

Suy nghĩ miên mang như thế cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

 

Ngày hôm sau, sáng sớm Hạ Nam Phương đã rời giường đi làm, Lý Nhiễm đi một chuyến đến bệnh viện tìm bác sĩ chủ trị lần trước tiếp nhận bệnh án cho cô: "Cô suy nghĩ kỹ chưa?"

 

Lý Nhiễm gật gật đầu, lúc trước với chuyện trị liệu cô cũng không quá tích cực cho lắm, đau là một chuyện, mặt khác cô đã sớm chấp nhận hiện thật rằng bản thân mình không hoàn hảo rồi.

 

Thẳng đến ngày hôm qua, cô ở trong phòng em bé còn chưa hoàn thành kia, cô chợt nghĩ đến nếu như trong số mạng của cô được trời cao ban phước cho có con thì có phải vì cô từ bỏ trị liệu mà mất duyên phận với đứa nhỏ kia thì sao?

 

Cô lại nhớ những gì Hạ Nam Phương nói, bọn họ nên chờ mong sự xuất hiện của thiên sứ.

Loading...