Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 277

Cập nhật lúc: 2024-09-21 12:18:14
Lượt xem: 77

Dựa theo số phòng tìm đến nơi, cô hơi do dự đứng ngoài cửa, Hạ Nam Phương rủ cô đến khách sạn giữa thanh thiên bạch nhật làm gì?

 

Vì sao không về nhà?

 

Cô đứng đó đoán một hồi rồi quyết định gọi điện cho Hạ Nam Phương, nhưng bên trong không có ai bắt máy.

 

Đợi mấy chục giây sau, đành phải ấn chuông cửa.

 

Đợi một lúc rồi cô thử mở cửa đi vào, nhưng bên trong không có ai cả.

 

Lý Nhiễm đi vào bên trong, vừa đi vừa đánh giá xung quanh. Sau đó nghe thấy phía sau có động tĩnh, đại khái là vị trí ở phòng tắm, truyền đến âm thanh chuyển động của then cửa.

 

Cô quay đầu nhìn lại.

 

Ngay khi lúc cô quay lại nhìn thấy Hạ Nam Phương cùng với quần áo trên người anh, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc, rồi đồng tử co chặt lại như đã chịu một sự kích thích không nhỏ nào đó.

 

"Sao anh lại mặc như thế?"

 

Hạ Nam Phương hơi hơi giương cằm, kéo kéo caravat lên một tí: "Khó coi lắm sao?"

 

Đâu chỉ đẹp, mặt Lý Nhiễm bất giác đỏ rần lên, đầu tiên là bên má sau đó lan dần từ cổ đến lỗ tai.

 

Một mặt là cảm thấy xấu hổ, mặt khác cô thật sự rất thích.

 

Quần áo Hạ Nam Phương đang mặc trên người là bộ mà nhân vật trong tiểu thuyết mặc không lâu trước kia Lý Nhiễm vừa mới vẽ.

 

Không sai, chính là bộ đồ mà cô vừa mới hoàn thành cách đây không lâu, nam chính đại tá Tát Luân trong cuốn tiểu thuyết [Tát Luân Đế Quốc] kia.

 

Lúc trước khi vẽ Tát Luân, Lý Nhiễm đã dựa vào khuôn mặt của Hạ Nam Phương, mà bộ Hạ Nam Phương đang mặc cũng dựa vào cách miêu tả trang phục của tiểu thuyết...

 

Đại tá thường xuyên mặc áo sơmi tơ lụa màu xám nhạt, dáng người hắn thon gầy lại rắn chắc mạnh mẽ, có sức quyến rũ vô cùng. Áo sơmi mềm mại cũng không ngăn cản được cơ bắp rắn chắc của hắn, các cơ n.g.ự.c thường như ẩn như hiện theo mỗi bước đi của mình.

 

Lý Nhiễm nhìn Hạ Nam Phương không chớp mắt, Hạ Nam Phương và đại tá Tát Luân mà cô vẽ giống nhau như đúc.

 

Hai người đều mặc áo sơmi tơ lụa màu xám nhạt đính thêm những viên ngọc trai, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest xanh đen ôm trọn cơ thể, trên n.g.ự.c được thiết kế vô cùng bắt mắt, trước n.g.ự.c có bốn viên hình thoi, xung quanh hình thoi được đính đá lấp lánh, bên trong in hình hoa văn vừa thần bí vừa phức tạp đại diện cho lá cờ của quân đội do đại tá Tát Luân chỉ huy. Dưới cổ áo là caravat cùng màu với áo khoác ngoài, không rộng cũng không hẹp, thẳng từ yết hầu dọc xuống cổ áo sơmi.

 

Lý Nhiễm nhìn theo ngón tay Hạ Nam Phương kéo kéo caravat, tim đập hơn 90bpm, sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi!

 

Đồng phục cám dỗ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-277.html.]

 

Thế này ai mà chống lại được!

 

Lý Nhiễm vừa niệm sắc đẹp hại thân, vừa nhịn không nổi mà trộm ngắm Hạ Nam Phương.

 

Hạ Nam Phương chậm rãi đi về phía Lý Nhiễm.

 

Lý Nhiễm cố gắng che giấu: "Cũng không phải khó coi..."

 

"Chỉ là không quen lắm..."

 

Đây không phải là phong cách thời trang ngày thường của Hạ Nam Phương, tuy rằng anh vẫn hay mặc màu xanh đen nhưng màu xanh đen hôm nay đột nhiên thu hút ánh mắt người ta đến lạ.

 

Có cảm giác vừa cấm dục và quyến rũ.

 

Ngoài miệng thì nói không quen, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà trộm ngắm nhìn anh.

 

Hạ Nam Phương thấy ánh mắt cô không dứt ra được khỏi người mình là biết cô thích, thấy cô ra vẻ đã ngại mà còn nghiện bèn trêu một chút: "Ồ, nếu em không quen thì anh cởi ra nhé."

 

Lý Nhiễm thấy anh muốn xoay người vào phòng tắm, lập tức giữ chặt anh: "Chờ một chút."

 

Hạ Nam Phương cười như không cười nhìn cô.

 

Lý Nhiễm nuốt nuốt nước miếng: "Mặc cũng đã mặc rồi mà, mặc thêm chút nữa đi. Làm ra được bộ trang phục này chắc cũng không dễ dàng gì đi ha."

 

Bộ trang phục này căn cứ vào trang phục của đại tá Tát Luân mà Lý Nhiễm vẽ, hơn nữa còn dựa theo nguyên mẫu mà làm, không nói đến giá cả như thế nào, chỉ riêng hoa văn phức tạp trên cúc áo thôi thì cũng biết không phải máy móc bình thường nào cũng có thể làm ra được.

 

Chắc chắn phần lớn là đặt làm thủ công.

 

Lý Nhiễm hồn nhiên không biết trên mặt của mình mê trai đến đâu, lời ở bên miệng vẫn biểu hiện như không quan tâm.

 

Nhưng ánh mắt của cô không lừa được người.

 

Hạ Nam Phương cười đến hơi có chút đắc ý: "Anh đẹp hay là anh ta đẹp?"

 

So sánh mình với một nhân vật không hề tồn tại kia, có lẽ chỉ có một mình Hạ Nam Phương mới có thể làm được.

 

Lại nói trên thế giới này, có thể so độ đẹp trai với Hạ Nam Phương, chỉ sợ cũng không nhiều lắm.

 

Lý Nhiễm nói từ tận đáy lòng: "Anh đẹp nhất."

Loading...