Bọn Lý Nhiễm vẫn luôn đợi đến hơn 10 giờ, mà bên phía bọn Hạ Nam Phương vẫn động tĩnh gì.
Khổng Phàn Đông mang theo vài canh giữ ở bên ngoài, khi Lý Nhiễm qua, Khổng Phàn Đông : "Lão đại còn đợi trong một lát nữa mới xong , lão đại dặn nếu Lý Nhiễm tiểu thư mệt thì gọi lái xe đưa cô về ."
Lý Nhiễm lắc đầu: "Không vội."
Cô và Vu Hiểu Hiểu vòng qua hàng lang, chuẩn ngâm nước nóng thì thấy phía truyền đến tiếng bước chân.
Cô thoáng qua phía , mà gặp Phí Huyên.
Vu Hiểu Hiểu thấy mặt Lý Nhiễm sai sai, nhịn hỏi: "Làm ? Cậu quen hả?"
Lý Nhiễm gật đầu: "Anh là Phí Huyên."
"Phí Huyên? Phí...? Ở thành phố N gia tộc hiển hách nào họ Phí mà nhỉ. thủ đô đúng là một nhà."
Lý Nhiễm gật gật đầu: "Chính là . Từ Bắc xuống Nam, ở thành phố N tự lập nghiệp."
Vu Hiểu Hiểu kinh ngạc: "Là thật ? Anh đến gì?"
Lý Nhiễm lắc đầu, cô bóng dáng Phí Huyên suy nghĩ gì đó, chỉ sợ bọn Hạ Nam Phương đêm nay cũng là cùng ăn một bữa cơm đơn giản như .
Vẫn luôn chờ đến gần 12 giờ đêm, Khổng Phàn Đông mới đến thông báo: "Bên trong xong ."
Mười mấy cô gái chỉ còn ba các cô. Lý Nhiễm gọi Vu Hiểu Hiểu và Ôn Trường Ninh: "Về nhà thôi."
Tuyết bên ngoài càng lúc càng rơi lớn hơn, đèn đuốc bên trong và bên ngoài biệt viện vẫn sáng trưng.
Dưới ánh đèn trong sân, bông tuyết bay lả tả, Hạ Nam Phương đến tìm cô, ở chỗ ngoặt hành lang đụng các cô.
"Xong ?" Ánh mắt Lý Nhiễm dò hỏi: "Xảy chuyện gì ?"
Ngữ khí của Hạ Nam Phương bình đạm, giống như chuyện gì lớn: "Không ."
Nghe , Lý Nhiễm mới yên tâm. Cô duỗi tay che miệng ngáp một cái: "Về nhà thôi."
Ở trời đêm tuyết rơi lạnh lẽo, hai chữ "về nhà" đặc biệt mê .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-252.html.]
Hạ Nam Phương ôm lấy bả vai cô: "Được, về nhà."
Năm sáu chiếc xe cùng sáng đèn trong trời tuyết to, động tác nhất trí khiến đêm tuyết càng thêm đẽ mỹ lệ.
Lúc gần , Khổng Phàn Đông nhỏ giọng bên tai Hạ Nam Phương: "Thủ trưởng Vu và Vu Hồng Tiêu ở bên ngoài."
Hạ Nam Phương gật đầu, cửa sổ xe hạ xuống.
Cha Vu cách cửa sổ, khom lưng: "Cảm ơn , Hạ ."
Vu Hồng Tiêu cũng gật đầu.
Hạ Nam Phương khách sáo : "Không gì, chỉ là giật dây bắt cầu mà thôi, Ngài cần khách khí như ."
Giật dây bắc cầu? Có nghĩa là gì?
Xe chậm rãi khởi động, lái nền tuyết nhanh lắm, nhưng định.
Lý Nhiễm hỏi: "Các ở bên trong âm mưu bí mật gì thế?"
Hạ Nam Phương như cực kỳ mệt mỏi, duỗi tay ôm Lý Nhiễm trong ngực: "Anh trai của Phí Huyên ở bộ đội, thời gian lúc ngoài nhiệm vụ phát sinh chuyện ngoài ý , Phí gia đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Anh trai Phí Huyên là con trai duy nhất của bác cả , khi còn thì bác cả cũng còn ai nối nghiệp. Phí Huyên hứng thú với con đường chính trị quân đội đó, mà mấy đứa nhỏ cùng lứa với Phí Huyên cũng chỉ Phí Huyên và trai ."
Nghe đến đó, hai mắt Lý Nhiễm sáng rực lên: "Anh giật dây bắc cầu nghĩa là đem Vu gia... và Phí gia..."
Hạ Nam Phương gật gật đầu: " chuyện thành còn xem Phí gia như thế nào nữa. Lý lịch cá nhân của Vu Hồng Tiêu cũng tồi, sinh từ hình cảnh, nhiều lời khen như thế."
"Anh lên kế hoạch đó bao lâu ? Huống chi loại chuyện đó chắc hề đơn giản như đúng ? Vu gia cần trả giá gì ?"
"Chuyện do và Phí Huyên cùng lên kế hoạch lâu , xem như Vu Hồng Tiêu hưởng ké. mà cũng , bác của Phí Huyên từ chức cũng là lửa sém lông , ở trong lúc mấu chốt ai hiểu tận gốc rễ và càng thích hợp hơn Vu Hồng Tiêu hết."
Lý Nhiễm nhớ đến lúc hai bọn họ hề ưa : "Anh tin tưởng như ?"
Hạ Nam Phương nhíu mày: "Vu Hồng Tiêu là một vì con mà mất tiền đồ. Là một đàn ông trọng tình trọng nghĩa."
Lý Nhiễm nghĩ đến chuyện của Ôn Trường Ninh: "Ôn Ninh ly hôn với Hồng Tiêu."
Hạ Nam Phương nâng nâng mắt: "Ở thời điểm mấu chốt chỉ sợ thể ly hôn . Sau , hai bọn họ thể chính là quân hôn."