Tuy cô mở mắt nhưng tinh thần vẫn còn chút mơ hồ, khi ngón tay Hạ Nam Phương đưa đến búng lên trán cô, ánh mắt cô theo tay khiến hai mắt chau .
Duỗi tay nắm lấy tay của , lẩm bẩm hỏi: "Sao nhiều ngón tay thế?"
Hạ Nam Phương khẽ một tiếng, tay nhẹ nhàng đưa xuống , dừng huyệt Thái Dương của cô, nhẹ nặng mà ấn.
Lý Nhiễm híp híp mắt, dường như chút thoải mái.
"Em nghỉ ngơi thêm chút nữa , ở đây."
Lý Nhiễm ừm một tiếng, mới nhắm mắt mở : " thật sự cần bệnh viện ?"
Cô thể ngủ ngon , trong đầu quá nhiều chuyện để suy nghĩ, nhắm mắt là chuyện ông nội giường bệnh, vết thương của Hạ Nam Phương hiện .
"Lát nữa ." So với sự quan tâm của cô thì dường như chả để ý, còn lộ trạng thái nhàn nhã.
Anh ở đây ngược khiến Lý Nhiễm ngủ .
Cô bật dậy: "Anh nên nhanh chóng đến bệnh viện , để bác sĩ xem xét vết thương của ..."
Hạ Nam Phương chằm chằm cô, đột nhiên thở dài: "Anh chỉ là ở đây với em thêm một chút thôi."
Lý Nhiễm cảm thấy thật kỳ lạ: "Ở với gì, vết thương của quan trọng hơn mà. Anh nhanh , còn đang bệnh đó."
Nội tâm Hạ Nam Phương bất đắc dĩ, đúng là đang bệnh thật. bệnh cơ thể, mà là tinh thần. Mỗi ở bên cô, cứ cảm thấy thời gian trôi quá mau.
Rất nhanh đến ngày mai, cô sẽ rời , gặp tiếp theo sẽ là bao lâu.
Hễ nghĩ đến đó là Hạ Nam Phương cảm thấy sắp bệnh nguy kịch đến nơi .
Không lay chuyển Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương thỏa hiệp: "Chờ em ngủ sẽ , em uống rượu nhiều thế ... yên tâm."
Lý Nhiễm gật đầu, một nữa xuống, cô cực kỳ khó chịu, mày nhíu chặt như là chôn giấu nhiều tâm sự.
Ngón tay Hạ Nam Phương nhẹ vuốt giữa mày cô: "Đừng lo lắng, chuyện ."
Không khí trong phòng ngủ tràn ngập sự dịu dàng, u tĩnh điềm nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-201.html.]
Không quá vài phút, hô hấp của Lý Nhiễm vững vàng, dường như ngủ .
Hạ Nam Phương cô lâu thêm một chút, đó chống thể mỏi mệt đến thư phòng.
Công việc gắn liền với cuộc sống của , bất cứ lúc nào chỗ nào, tinh thần đều căng chặt với cường độ cao, khi còn ở cạnh cô, còn lúc thả lỏng. từ khi hai chia tay, từng buông lỏng đầu óc.
Ai cũng sẽ nơi khiến bản thoải mái, nơi khiến Lý Nhiễm thoải mái là cha Lý, nếu cha Lý ở thì nơi khiến cô thoải mái là một ở nhà trạch nữ.
Trời sinh cô tính cách sợ cô đơn, năng lực tự bạn với chính , cô thể một ở trong phòng vẽ tranh, thậm chí một tháng cũng cần khỏi cửa.
Hạ Nam Phương , từng hưởng sự ngọt ngào từ cô, biến sự thoải mái đó thành một loại hưởng thụ, chỉ cần mệt mỏi thì về nhà là ngay lập tức thể hưởng thụ sự thoải mái đó.
Mà hiện tại, sự thoải mái từng xem như hiển nhiên đó nay trộm.
Không sai, trộm cô từ nơi khác đến.
Anh trong thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại, khi sắp xếp chuyện bên ngoài thỏa xong thì một sofa cạnh cửa sổ, ngẩng cảnh sắc bên ngoài.
Tuyết rơi một ngày trời, cả sân xám trắng bên ngoài sớm tuyết phủ đầy, bề mặt trắng mịn đó khiến nhịn lưu một dấu vết gì đó lên .
Anh thẩn thơ đến khi Khổng Phàn Đông , trong tay đang cầm điện thoại của Lý Nhiễm đang ngừng rung. Trên mặt Khổng Phàn Đông mà hiện lên một tia khẩn trương.
"Điện thoại của Lý... Lý ."
Ánh mắt Hạ Nam Phương chuyển đến, đồng tử co , do dự thêm nhận cuộc gọi: "Bác trai."
Giọng cha Lý bên chút cảnh giác: "Nhiễm Nhiễm ?"
Ánh mắt Hạ Nam Phương nữa bên ngoài: "Cô đang nghỉ ngơi."
"Ban ngày ban mặt mà nghỉ ngơi? Hạ Nam Phương, tên ranh con nhà ..."
"Anh cũng dám!" Trong nháy mắt cha Lý biến Hạ Nam Phương tội ác tày trời.
Hạ Nam Phương im lặng một lát, để lửa giận của cha Lý lên đến đỉnh điểm, mới từ từ : "Bữa trưa cô uống hai ly rượu, đầu chút choáng váng nên bây giờ đang nghỉ ngơi."
Cha Lý: "..."
Hiển nhiên, ông còn tin tưởng Hạ Nam Phương thêm điều gì nữa, nhận định đang gạt con gái bảo bối của : "Anh đừng mà chơi chiêu đó với nữa, chút chiêu trò giả tình giả nghĩa chỉ lừa Nhiễm Nhiễm, nhưng gạt ."