Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:57:33
Lượt xem: 163
Nói xong lời cuối cùng, Ôn Trường Ninh khóc không thành tiếng.
Lý Nhiễm nhẹ nhàng hỏi: "Vu gia đồng ý rồi?"
Ôn Trường Ninh gật đầu, giọng khàn khàn: "Kiếp nạn này của Ôn gia cũng có liên quan ít nhiều đến việc Vu gia từ hôn, vốn là lợi ích trói buộc của hai nhà mà đột nhiên Vu gia bội ước nên Ôn gia mới trở tay không kịp mà phải giơ tay đầu hàng."
"Hơn nữa, Ôn gia có tài lực hùng hậu nên con đường thăng quan tiến chức của Vu Hồng Tiêu vốn bằng phẳng, cho nên hai nhà kết hợp với nhau chính là lựa chọn tốt nhất."
Ôn Trường Ninh nói nhiều như vậy nhưng lại không nói bản thân mình nghĩ như thế nào.
"Vậy cậu có đồng ý mối hôn sự này không?"
Ôn Trường Ninh không che giấu: "Đồng ý hay không đồng ý thì có gì khác nhau đâu? Đi đến một bước này, có bước nào là sự lựa chọn của mình đâu?"
Trong lòng Lý Nhiễm hụt hẫng, đều là người có năng lực toàn diện, đều là người có xuất thân danh môn, nhưng Hạ Phương Nam có thể làm chủ Hạ gia, nói một không ai dám nói hai.
Còn Ôn Trường Ninh, ngay cả hôn sự của bản thân còn không thể quyết định, trở thành vật hi sinh liên hôn.
Lý Nhiễm không biết nên nói gì nữa, bởi vì chưa từng trải qua cảm giác của Ôn Trường Ninh, cái loại cảm giác thân bất do kỷ, bị người khác thao túng vận mệnh này cũng không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu được sự đau xót trong lòng Ôn Trường Ninh.
"Anh Hồng Tiêu biết chuyện này không?"
Ôn Trường Ninh lau nước mắt: "Biết, anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy không có ép buộc mình bất cứ cái gì, chỉ bảo mình yên tâm, mọi chuyện đã có anh ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-181.html.]
Lý Nhiễm không hề bất ngờ khi Vu Hồng Tiêu nói lời đó, anh là một người vô cùng có trách nhiệm, bất kể xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa thì chỉ cần anh chấp nhận Ôn Trường Ninh thì đã chứng minh anh sẽ chăm sóc Ôn Trường Ninh cả đời.
Từ một mặt khác mà nói, nếu Ôn Trường Ninh có thể gả vào Vu gia, cũng không phải là chuyện xấu gì.
"Cậu nghe tớ nói này, chuyện anh Hồng Tiêu từ hôn với Ôn gia tớ không hề cảm thấy biết ơn vì điều đó, nhiều năm như vậy, tớ theo Hiểu Hiểu gọi anh ấy một tiếng anh trai, đó là vì thật lòng xem anh ấy là người thân của tớ, trong lòng chưa từng có ý nghĩ vượt rào."
Thật ra về điểm này thì Ôn Trường Ninh tin tưởng Lý Nhiễm: "Mình biết, người cậu thích không phải Vu Hồng Tiêu."
Người mà cô thích chính là Hạ Nam Phương, chính bản thân Ôn Trường Ninh cũng thích Hạ Nam Phương, nhưng Ôn Trường Ninh đem chuyện yêu thầm này giấu kín trong lòng này mãi mãi.
"Đúng vậy, nếu các cậu ở bên nhau, thì phải sống thật hạnh phúc đó. Đừng vì mở đầu không hoàn mỹ mà làm cho hôn sự của các cậu không được vui vẻ."
Ôn Trường Ninh ngơ ngẩn nhìn Lý Nhiễm, hình như cô đã hiểu được ý của Lý Nhiễm rồi, bản thân bắt đầu với Vu Hồng Tiêu, thật sự không phải là không được, chỉ như hai người hoàn toàn xa lạ bị buộc chặt lại với nhau, mạnh mẽ sắm vai nhân vật vợ chồng.
Sau khi Lý Nhiễm nghe Ôn Trường Ninh nói hết mọi chuyện, lại không trách cứ Ôn Trường Ninh một câu, so với sự lo lắng của mình thì Ôn Trường Ninh mới là người thân bất do kỷ lại tứ cố vô thân. Cô duỗi tay ôm lấy Ôn Trường Ninh: "Tin tớ đi, mọi chuyện nhất định sẽ tốt lên. Người cậu yêu sẽ yêu cậu, các cậu sẽ hạnh phúc cả đời, trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão."
Lúc đó Ôn Trường Ninh cũng không tin lời chúc phúc của Lý Nhiễm lắm, chờ đến khi Ôn Trường Ninh và Vu Hồng tiêu đặt đối phương trong lòng rồi, quyết định làm bạn cả đời thì Ôn Trường Ninh mới phát hiện ngay từ đầu Lý Nhiễm đã đem lời chúc phúc tốt đẹp nhất trên thế giới này đưa cho mình rồi.
Ôn Trường Ninh xuống xe trước, Lý Nhiễm muốn đưa áo khoác cho Ôn Trường Ninh mặc, nhưng Ôn Trường Ninh từ chối: "Cậu nhanh về nhà đi thôi."
Đêm đã rất khuya, tuy rằng từ đây về Vu gia không xa lắm nhưng Lý Nhiễm vẫn không yên tâm, cô vì phòng ngừa Ôn Trường Ninh xấu hổ vì mới khóc xong, cố ý gửi tin nhắn khẩn cấp cho Vu Hiểu Hiểu, để Vu Hiểu Hiểu ra đón Ôn Trường Ninh một chút.
Trong phòng khách, Vu Hiểu Hiểu nhận được tin nhắn, gãi gãi đầu, buồn bực nói: "Anh mình không phải đã sớm ra ngoài đón rồi sao? Sao Nhiễm Nhiễm còn bảo mình đi đón chứ?"
Ôn Trường Ninh ôm cánh tay đi về, lúc đi ngang qua ngõ nhỏ trong lòng cô có chút lo sợ, đang chuẩn bị hít thở sâu làm tinh thần phấn chấn hơn một chút, đột nhiên ở góc tường đen như mực có một người thình lình nhảy ra.