Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-09-02 08:03:23
Lượt xem: 239
"Tôi pha cà phê cho anh nhé?"
Hạ Nam Phương lắc đầu: "Không cần, uống vào rồi tối không ngủ được."
Lý Nhiễm như nhớ đến gì đó: "Chứng mất ngủ của anh còn chưa giảm sao?"
Người đàn ông tựa như không muốn nhiều lời, như có như không mà ừ một tiếng.
Anh an tĩnh ngồi trên sofa phòng khách, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói.
Giống như đi đến nơi xa như vậy chỉ để đến đây ngồi.
Lý Nhiễm nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng có cảm giác nói không nên lời. Trước kia, cô cũng như thế mà chờ đợi anh, ngồi trong khoảng thời gian dài như thế đó, giống như thời gian cũng không thể nào chuyển động được anh.
"Anh ăn gì chưa?"
Cả người anh không động đậy, chỉ phát ra tiếng nói: "Chưa ăn." Xác thật là anh chưa ăn gì, bữa tiệc chỉ lo uống rượu.
"Anh có muốn ăn lẩu không?"
"Ừ."
Bản tính Lý Nhiễm thật sự thích ăn cay, vì chiều theo khẩu vị của Hạ Nam Phương, cho nên cô làm lẩu uyên ương, một bên bỏ sa tế, một bên không bỏ gì.
Trước khi bê nồi lẩu ra, cô đưa cho anh một cuộn băng dính: "Anh dán còi báo cháy ở phía trên lại đi."
Hạ Nam Phương nhìn băng dính ngây người.
"Nếu không chờ lát nữa chúng ta ăn lẩu, khói bốc lên sẽ làm nó reo lên."
Hạ Nam Phương bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Nhiễm khá đắc ý: "Kỹ năng sống của học sinh đó."
Nguyên liệu nấu lẩu phong phú, hơn nữa ăn cũng không phiền phức, Lý Nhiễm bỏ cá viên và thịt vào rồi đậy nắp nồi lại để sôi trong một ít.
Hạ Nam Phương mở ngăn tủ ra, Lý Nhiễm hỏi: "Anh tìm cái gì?"
"Rượu."
Lý Nhiễm nhớ đến dáng vẻ say rượu của anh lần trước: "Anh không thể uống!"
Hạ Nam Phương chưa nói gì, nghe thấy câu không thể uống rượu, anh hơi hơi xoay người lại.
Cô hỏi: "Có phải gần đây anh gặp phải chuyện gì không vui không? Là chuyện công việc sao?"
Hạ Nam Phương gật đầu, anh không có cách nào giải thích với cô được... vì sao anh nhìn thấy cuộc sống của cô tự do phong phú như thế mà khiến tâm trạng anh lại không vui.
Có lẽ là do dục vọng chiếm hữu, ích kỹ muốn giữ cô bên mình quấy phá.
Anh chờ mong trong thế giới của cô chỉ có một mình anh, ánh mắt cô chỉ đặt trên người anh, trái tim của cô cũng chỉ chứa một mình anh mà thôi.
Nhưng anh hiểu rõ cô sẽ không vui vẻ gì, sinh mệnh sẽ vì vậy mà từ từ trôi qua vô ích, giống như hoa tươi sẽ khô héo, cho đến khi nó điêu tàn.
Đó là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất.
Thấy tâm trạng anh không được ổn không giống như đang giả vờ, cô do dự một chút: "Anh gọi điện cho Khổng Phàn Đông đi, khoảng chừng 10 giờ đến đây đón anh, rồi tôi đi lấy rượu cho anh nhé?"
Hạ Nam Phương đồng ý, hơn nữa làm trò trước mặt cô gọi điện thoại.
"Ăn lẩu, uống bia."
Đêm nay vốn dĩ Hạ Nam Phương đã uống một tuần rượu rồi mới đến đây, tửu lượng bây giờ càng không chịu nổi được hai chai bia.
Mà tửu lượng của Lý Nhiễm vốn không tốt, uống đến khi gương mặt đỏ lên, cô quyết định không uống nữa. Hạ Nam Phương nằm xuống sofa một lát, chờ đến khi mở mắt ra, Lý Nhiễm lập tức biết anh không bình thường.
Ánh mắt đó giống y như đúc ánh mắt lúc trước anh đứng dưới lầu nhà cô không chịu đi kia.
Cô đã đánh giá cao tửu lượng của Hạ Nam Phương, chẳng qua chỉ uống một chai bia có 500ml thôi mà đã say thế rồi.
Cách sofa, anh nhìn cô liếc mắt một cái: "Chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-177.html.]
Lý Nhiễm phất tay: "Anh trẻ con vừa thôi!"
Hạ Nam Phương như bóng đèn bị đứt dây điện, một lát sau mới trả lời cô: "Anh không có trẻ con."
Lý Nhiễm ồ một tiếng, mặc kệ anh.
Cô đứng lên, dọn dẹp lại đồ trên bàn, Hạ Nam Phương cũng rời khỏi sofa đi đến giúp đỡ, tuy rằng anh uống nhiều, nhưng giữ thăng bằng cũng không tệ lắm, cứ thế đi một đường thẳng tắp đến chỗ cô, không nghiêng không ngã.
Anh ấn bả vai cô, sau đó chỉ vào đống hỗn độn trên bàn: "Em chơi với anh rồi anh giúp em dọn dẹp."
Nói xong, anh đem bàn tay của cô để vào lòng bàn tay mình: "Thành giao!"
Lý Nhiễm: "???"
Ai thành giao với anh chứ?
Lý Nhiễm bị anh ấn xuống sofa, bị bắt ngồi đó, nên lười biếng hỏi: "Chơi như thế nào đây? Không có xúc xắc cũng không có đĩa quay."
Hạ Nam Phương lấy một đồng tiền xu ra: "Đoán hình hoặc số."
Lý Nhiễm chưa từng thấy Hạ Nam Phương trẻ con như thế: "Anh mấy tuổi rồi?"
Vẻ mặt Hạ Nam Phương nghiêm túc đếm ngón tay, thật sự đếm xem mình năm nay bao nhiêu tuổi.
Lý Nhiễm cạn lời, thầm nghĩ sau này ai bắt Hạ Nam Phương uống rượu thì phải phụ trách chơi trò nói thật hay mạo hiểm với anh.
Ván thứ nhất, cô ném đồng xu, anh đoán.
"Hình hay số?"
"Hình."
"Số. Đoán sai rồi. Vậy anh chọn nói thật hay là mạo hiểm đây?"
Hạ Nam Phương suy nghĩ một giây: "Mạo hiểm."
Lý Nhiễm cười hắc hắc hai tiếng, cô bò qua, nắm lấy hai lỗ tai đỏ rực của Hạ Nam Phương rồi nói: "Anh đọc theo tôi câu này coi như anh qua màn, thế nào?"
Quả thật bây giờ Hạ Nam Phương thật sự ngây thơ: "Em nói đi."
Lý Nhiễm đứng lên, sau đó mở điện thoại, đặt lên bàn, để camera về phía bên này sau đó đối mặt với Hạ Nam Phương: "Học theo nè! Umbala xì bùa, umbala xì bùa, ma tiên biến hình!"
Lý Nhiễm vừa đọc vừa làm vài động tác.
Hạ Nam Phương: "..."
Quả thật là làm tổng tài lạnh lùng đi tìm c.h.ế.t mà!
"Anh làm theo đi chứ!"
Hạ Nam Phương: "..."
"Là do anh chọn mạo hiểm đó, anh phải làm mới được!"
Hạ Nam Phương đen mặt, anh đứng lên, vẻ mặt như kiểu c.h.ế.t thì chết: "Umbala xì bùa, umbala xì bùa, ma tiên biến hình!"
Lý Nhiễm cười muốn nội thương, lăn lộn trên sofa.
"Hahaha, cười c.h.ế.t tôi rồi!"
Hạ Nam Phương ngoài cười nhưng trong không cười: "Tiếp tục."
Lượt tiếp theo Lý Nhiễm đoán, sau khi Hạ Nam Phương ném đồng xu thì hỏi: "Hình hay số?"
Cô suy nghĩ hai giây: "Số?"
Hạ Nam Phương mở lòng bàn tay ra: "Hình."
Phong thủy thay phiên luân chuyển: "Nói thật hay mạo hiểm?"
Lý Nhiễm không chút do dự lựa chọn nói thật, không phải cô đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là do theo tính cách của Hạ Nam Phương, thật sự sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Hạ Nam Phương thở ra mùi rượu, lười biếng hỏi: "Em thật sự chọn nói thật?"