Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-08-30 23:03:55
Lượt xem: 176
Hiện tại lại bị đảo ngược, tình huống tiến thoái lưỡng nan này lại chuyển lên người bọn họ... bây giờ đám người này cảm thấy da mặt nóng rát ra thì chẳng cảm thấy gì nữa.
Lý Nhiễm cầm lấy túi, chuẩn bị xoay người rời khỏi đây, Lý Mạn Mạn thấy cô sắp đi, mới vừa rồi bị chọc tức không nói được gì, giờ nói không lựa lời: "Mày thanh toán tiền liên hoan đi, đừng hòng ăn không."
Lời này cô ta vừa thốt ra, không chỉ sắc mặt của Lý Nhiễm vi diệu, ngay cả mấy người ngồi cùng bàn với cô ta đều hận không thể chui đầu xuống gầm bàn.
Thật là mất mặt!
Lý Nhiễm cười cười: "Lì xì phát trong nhóm kia, có đủ không?" Cô thậm chí cảm thấy buồn cười, cũng thật sự híp mắt cười rộ lên: "Tôi cũng chưa nói tiền đó không phải tiền cơm."
Từ cửa lớn rời khỏi căn phòng, Lý Nhiễm không nói một lời mà che miệng khổ sở nín cười, Khổng Phàn Ðông cũng nghẹn một bụng đâu.
Sau khi ra khỏi phòng, Lý Nhiễm không nhịn được nữa, đi được vài bước, cô chống tường, cười đến nỗi không đứng thẳng lưng được.
Khổng Phàn Đông còn khoa trương hơn, như là mấy trăm năm chưa từng nghe thấy chuyện cười, vừa đ.ấ.m vách tường vừa cười lớn.
Hạ Nam Phương khó hiểu: "Sao vậy?"
Lý Nhiễm và Khổng Phàn Đông nhìn nhau liếc mắt một cái, trăm miệng một lời: "Không có gì."
Chẳng lẽ nói công phu chặt c.h.é.m của boss đại nhân lợi hại, nói móc người khác khiến họ câm nín mà lại không ướt át bẩn thỉu sao?
Những lời này đối với Hạ Nam Phương mà nói rõ ràng không phải là khen.
Lý Nhiễm xua tay, nói sang chuyện khác: "Sao anh lại ở đây thế?"
"Tôi ở đây." Khách sạn Phú Hoa là khách sạn tương đối cao cấp nhất ở đây, anh xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ lạ.
Cô gật gật đầu xoay người bước đi, Hạ Nam Phương vẫn luôn không gần không xa mà đi theo cô, mãi cho đến khi đến cửa, cô dừng bước xoay người lại: "Hôm nay cảm ơn anh."
Hạ Nam Phương gật gật đầu.
"Tôi cũng không thể mời anh về, không quá thích hợp."
Hạ Nam Phương lại ừ một tiếng.
Thấy anh còn đứng đó, ánh mắt cô dò hỏi: "Anh còn có chuyện gì sao?"
"Tôi còn chưa ăn cơm."
Cho nên? Muốn đến nhà cô ăn chực?
Ban ngày cha Lý còn nổi giận lôi đình như thế, cô cũng không dám dẫn anh về nhà vào giờ này nữa.
"Nếu không thì tôi mời anh một bữa? Có một quán ăn ở gần đây cũng không tệ lắm, vừa lúc cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-165.html.]
"Cũng được."
Lần này Hạ Nam Phương chỉ lái hai chiếc xe đến đây, một chiếc là Khổng Phàn Đông chở Hạ Nam Phương, còn một chiếc khác ngồi đầy người.
Lý Nhiễm vừa mới liếc mắt nhìn một cái, có mấy người... hình như là đoàn quân sư của anh.
"Không phải anh đang nghỉ phép sao?"
Hạ Nam Phương đè nếp nhăn giữa mày xuống: "Nghỉ phép cũng có công việc."
Được rồi, Lý Nhiễm không hiểu lắm, nhưng đối với trạng thái này của Hạ Nam Phương thật sự là tập mãi đã thành thói quen.
Dùng bữa xong, Hạ Nam Phương muốn đưa cô về nhà.
Lý Nhiễm xua tay: "Không cần. Anh về đi."
Quán ăn được mở trên con sông, đi ra khỏi cầu gỗ của quán ăn sẽ thấy khá nhiều gian hàng bày bán ở xung quanh.
"Còn có chuyện gì?"
Hạ Nam Phương sửa lại cổ áo sơmi: "Đi dạo một chút không?"
Lý Nhiễm gật đầu, vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
Gió đêm cuối mùa hè, thổi đến lòng người muốn bay lên trời, cây liễu đong đưa theo gió bên cạnh thanh chắn an toàn, khẽ vuốt ở trên mặt nước, khiến lòng người cũng theo đó mà ngưa ngứa.
Hạ Nam Phương duỗi tay gạt cành liễu che trước mặt ra: "Em đừng để ý lời của bọn họ nói. Người không cùng thế giới nên không cần cố gắng dung hợp vào làm gì."
Cô ngẫm lại lời này ở trong lòng hai lần, mới không xác định hỏi: "Anh đây là đang... an ủi tôi?"
Cái suy đoán lớn mật mà lại điên cuồng này mới vừa ra khỏi miệng, cô lập tức cảm thấy thật buồn cười.
Người đàn ông này chính là Hạ Nam Phương, là người có quan niệm cường giả tối cao, sao có thể an ủi cô được.
"Thôi... sao có thể..."
Người đàn ông xoay người, anh chuyển tầm mắt từ mặt hồ sang trên người cô.
Trong ánh mắt đen nhánh trầm lặng kia, còn dịu dàng hơn so với dòng nước đang chảy xuôi trong con sông kia: "Đúng vậy."
Lý Nhiễm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kia.
"Tôi đang an ủi em."
Tim của cô không tự giác mà đập nhanh hơn một nhịp, làn gió thổi qua tóc mái ở thái dương cô, ánh sao gắn đầy trong bóng đêm, cô nhìn thấy mình trong ánh mắt của Hạ Nam Phương, thấy bản thân còn muốn sáng lấp lánh lộng lẫy hơn những ngôi sao kia.
Đó là một loại ánh mắt làm cô khó có thể... thừa nhận.