Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-08-30 19:33:30
Lượt xem: 206
Lý Nhiễm thả tay đang cầm bình thuốc trừ sâu xuống: "Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi."
Ngữ khí của Lý Mạn Mạn kinh ngạc: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao cậu còn chưa thay đồ nữa? Cậu sẽ không mặc như thế mà đi chứ?"
Lý Nhiễm đang mặc đồ ở nhà, phía trên mặc một cái áo thun đơn giản màu vàng, phía dưới cũng mặc một cái quần đùi màu vàng nhạt, chân mang dép lào.
"Chờ tôi một chút."
Sau khi Lý Nhiễm vào nhà, vài người còn lại ngồi ở bên ngoài giàn nho nói chuyện phiếm.
"Dáng người của Lý Nhiễm đúng là đẹp thật, chân không những dài mà còn trắng nữa."
"Cũng chỉ được có thế, cả người lôi thôi lếch thếch, mặc đồ ngủ thôi cũng dám ra ngoài." Giọng của Lý Mạn Mạn hơi có chút ghen ghét nói.
Lý Nhiễm thay đồ xong, sau đó thoa một chút son môi cho thêm chút sức sống rồi cứ như thế mà ra ngoài.
"Lý Nhiễm, kỹ thuật trang điểm của cậu giỏi quá nha, trang điểm rồi mà cứ như không trang điểm vậy á."
"Tôi không có trang điểm."
Mọi người ngồi xe của Lý Mạn Mạn vào trong huyện, không lâu trước đây Lý Mạn Mạn mới lấy được bằng lái xe, lái xe còn chưa rành lắm, hôm nay gấp gáp không chờ nổi nên lái đến khoe khoang, lái xe đi đến một chỗ hơi hẹp, run run rẩy rẩy không dám lái xe qua.
Cứ loanh quanh ở chỗ này chừng năm sáu phút, chọc đến người ngồi phía sau không kiên nhẫn mà lên tiếng: "Được chưa vậy? Nữ tài xế!"
Lý Mạn Mạn càng khẩn trương là tay càng run, nhưng lại không dám đi qua.
Lý Nhiễm ngồi ở phía sau, thật sự nhìn không nổi nữa: "Ðể tôi lái cho."
Nói xong cô lập tức xuống xe, trực tiếp đi đến bên cửa lái, mặc kệ Lý Mạn Mạn có đồng ý hay không, cứ thế ấn bả vai kéo cô ta ra ngoài.
"Lý Nhiễm, cậu cẩn thận một chút, đây là xe tôi vừa mới mua đấy, hơn hai mươi vạn ðó!"
Lý Nhiễm nhếch miệng, sau khi điều chỉnh xong tốc độ của tay lái, trực tiếp lái xe đi qua đường hẹp đó, toàn bộ hành trình còn chưa đến 30 giây.
Mắt mấy người ngồi phía sau nhìn cô phát ra ánh sáng!
Sau khi đến huyện thành, mọi người đi vào cửa lớn của khách sạn, Lý Mạn Mạn ưỡn ẹo mang giày cao gót đi đầu tiên, chỉ huy một người phục vụ làm người dẫn đường.
Người không biết còn tưởng cô ta là một nhân vật lớn nào đó.
Lớp trưởng của lớp bọn họ chọn một phòng KTV, loại phòng vừa có thể dùng bữa vừa có thể ca hát.
Lý Mạn Mạn đi đầu tiên, vừa vào cửa mọi người đều bị hấp dẫn bởi những trang sức trên người cô ta, cô ta vô cùng đắc ý, đứng ở cửa một lúc lâu mới tiến vào.
Sau khi Lý Nhiễm tiến vào, mọi người ngây ngẩn cả người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-162.html.]
Nói thế nào nhỉ, mọi người đều có cảm giác cô không nên xuất hiện ở đây, cô và những người bạn đó nhìn không hề hợp nhau.
Những người bạn của cô đã có người có thai đứa thứ hai, dáng người của bạn học nữ cũng đã không còn được như thiếu nữ, nhất là sau khi sinh con lại làm lụng vất vả, còn bạn học nam thì có người nhìn bề ngoài như sắp vào tuổi trung niên, sự nghiệp không có gì đáng nói lại còn có cảm giác lõi đời khéo đưa đẩy.
Tóm lại, khi bọn họ nhìn thấy Lý Nhiễm như nhìn thấy bọn họ lúc còn học cấp 3 vậy.
Ngây thơ, thuần khiết, không có hơi thở bị xã hội nhuộm dần theo thời gian, trong ánh mắt lộ ra sự chính chắn và bình tĩnh, không nhìn thấy chút dấu vết nào của năm tháng lưu lại, giống như thời gian đã bỏ qua cô.
Sau khi mọi người ngây người, lập tức gọi Lý Nhiễm đến nhập tiệc.
Những người bạn này, cố ý mà vô tình đẩy cô ngồi vào ghế trên, Lý Nhiễm xua xua tay: "Tôi ngồi ở đây là được rồi, dùng bữa xong tôi còn muốn về sớm một tí."
Đồ ăn lên rất nhanh, một phòng đặc ba bàn tiệc, tổng cộng hơn ba mươi người.
Trong đó đại đa số người đều dìu già dắt trẻ đến, căn phòng không lớn toàn là mấy đứa nhỏ chơi đùa.
Lý Nhiễm thích trẻ con, lâu lâu đút cho bọn chúng thứ mà chúng nó thích.
Không biết là ai đột nhiên chuyển đề tài: "Trong lớp chúng ta đại đa số mọi người đều kết hôn rồi đúng không!"
Lời vừa thốt ra, mọi người sôi nổi chuyển tầm mắt về phía Lý Nhiễm, trên đùi cô đang ngồi một đứa nhỏ, đang chờ cô lột tôm cho thằng bé.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Lý Nhiễm bình tĩnh nói: "Tôi chưa kết hôn."
Nháy mắt ánh mắt mọi người đều cháy lên ngọn lửa bát quái, giấu cũng không giấu được hỏi: "Lý Nhiễm, vì sao cậu chưa kết hôn?"
Lý Nhiễm cười cười: "Không muốn kết hôn."
Bạn học: "Vậy cậu già rồi thì làm sao bây giờ?"
Lý Nhiễm nhíu mày: "Có liên quan gì đến cậu không?" Hai ngày này cô nhận được quá nhiều sự ác ý cho nên tính tình cũng không được tốt lắm. Sau khi nói xong mới nói: "Xin lỗi."
Vì thế một buổi họp lớp yên lành, lại biến thành đề tài giới thiệu đối tượng cho Lý Nhiễm, mọi người làm không biết mệt, dưa vẹo táo nứt gì đó đều dám lấy ra cho đủ số.
Mới ban đầu Lý Nhiễm còn khách khí, đến cuối cùng cô khoanh tay lại, dựa vào ghế, cười như không cười nói: "Các người thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho tôi?"
"Được thôi, vậy tôi nói ra vài yêu cầu vậy. Dáng người phải cao trên 1m8, giá trị con người không được dưới một trăm triệu. Có thể làm được?"
Mọi người nhìn nhau: "Lý Nhiễm, cậu đừng tức giận, mọi người đều chỉ là có lòng tốt."
Lý Nhiễm cười lạnh: "Lòng tốt? Các người ở đây vui vẻ phấn chấn thảo luận chuyện tôi chưa kết hôn, tôi thật sự không cảm thấy đó là lòng tốt của các người, tôi chỉ cảm thấy các người thật sự rất vui vẻ đấy?"
Giọng điệu của Lý Mạn Mạn vô cùng khó chịu nói: "Chúng tôi vốn dĩ là có lòng tốt, đối tượng giới thiệu cho cô cũng đều là người tương đối có chất lượng tốt, cô hà tất gì dùng cái gì mà giá trị con người không được dưới một trăm triệu đến giễu cợt bọn tôi. Chính cô có xứng với một trăm triệu không mà nói thế?"
Vừa dứt lời liền nghe ở cửa ra vào truyền đến một tiếng cười lạnh, chủ yếu là mọi người đều đang nghe Lý Mạn Mạn nói, căn phòng quá an tĩnh.
Cho nên tiếng cười của Hạ Nam Phương đặc biệt phá lệ rõ ràng.