Hạ Nam Phương cũng kẻ ngốc, trải qua vài lời chỉ bảo của Phí Huyên, thái độ tương đối với cô hơn, đương nhiên cũng rằng đang kiềm chế.
Có điều loại kiềm chế chỉ là vẻ bề ngoài, trong miệng mời uống , đôi mắt lạnh băng như cũ.
Một tay Phí Huyên lười biếng mà chống cằm, một tay mân mê ly trong tay: "Trà của Hạ gia đúng là ngon, loại nguồn gốc từ núi Vũ Di chỉ của Hạ gia mới ."
Nói xong, như là trêu ghẹo bồi thêm một câu: "Không ngờ Hạ tổng giỏi nghệ thuật thưởng như , gặp hiểu ."
Hạ Nam Phương cũng một ngụm uống cạn trong ly: "Hiểu liên quan gì, giải khát chính là ngon."
Phí Huyên thấy cực lực uống , ha ha: "Hai thật một nhà, cùng một cửa nha!"
Lý Nhiễm: "..."
Trận trêu đùa qua, cuối cùng sự tập trung cũng phóng lên hai đàn ông đối diện.
Vu Hồng Tiêu đang chờ Hạ Nam Phương mở miệng, mà đối diện chậm rì rì mà từng ngụm từng ngụm uống .
Lý Nhiễm mở miệng đánh vỡ khí giằng co: "Không chuyện gì thì bọn đây."
Ngón tay Hạ Nam Phượng nhẹ vuốt ly , thấy hai chữ "bọn ", nhẹ đặt ly xuống, dù cho vẻ mặt vui, nhưng lời cũng tính là nể tình: "Nghe , Vu cũng đến thành phố J?"
Vu Hồng Tiêu thản nhiên: "."
Hạ Nam Phương nhướng mày: "Chấp hành nhiệm vụ?"
Vu Hồng Tiêu đáp : "Đi tìm Lý Nhiễm."
Hai đàn ông gì gọi là thu liễm, một dám hỏi một dám đáp.
Vu Hồng Tiêu , sáng suốt là dẫm lên điểm mấu chốt của Hạ Nam Phương, nhưng Vu Hồng Tiêu để tâm, ánh mắt khiêu khích chằm chằm Hạ Nam Phương.
Rất tư thế chiến đấu.
Ha, trong lòng Hạ Nam Phương lạnh một tiếng.
Trong lòng Lý Nhiễm giật nghiêng đầu Vu Hồng Tiêu, Vu Hồng Tiêu mặt cô vẫn luôn là hình tượng dịu dàng ân cần, ngờ tới cũng mặt .
Không khí im lặng vi diệu, bọn họ như là mặt nước phía , ở từng làn sóng yên tĩnh là dòng khí u ám di chuyển.
Hai đàn ông giương cung bạt kiếm, khí khẩn trương đến cực hạn.
Hạ Nam Phương thong thả ung dung mà thưởng , khóe miệng cong một cái, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy tử khí.
"Thật khéo..." Anh kéo âm cuối, tựa như đang khiêu khích: "Khi ở thành phố J, ở bên cạnh cô ."
Trong mắt Vu Hồng Tiêu lóe qua sự kinh ngạc, ngay đó bình tĩnh trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-151.html.]
Vu Hồng Tiêu nhạt một cái, tựa như để tâm lời kích thích của Hạ Nam Phương: "Thì tính ? Hai chia tay ."
Nói xong, Vu Hồng Tiêu tiếp tục phân tích: "À, Hạ chớ quên, tiệc cưới Lý Nhiễm chính miệng từ chối . Vừa cũng thấy, cô thừa nhận thích ."
Ngồi ở bên cạnh uống mà cũng trúng đạn, Vu Hồng Tiêu thật đúng là khiêu khích Hạ Nam Phương đến cùng nha.
Những lời của Vu Hồng Tiêu nghĩa khác quá nhiều, giống như cô thích Hạ Nam Phương là đại diện cho sự cô nhào trong n.g.ự.c Vu Hồng Tiêu .
Cô há miệng giải thích gì đó.
Hạ Nam Phương xong những lời , khóe miệng lộ một nụ nhạt, cúi đầu, cực kỳ giống dáng vẻ vì tình mà thương, ánh mắt buông xuống chiếc nhẫn tay, nhất thời gợi lên sự cô đơn khiến khác đau lòng.
Trong lòng Lý Nhiễm nên lời là tư vị gì, cô bao giờ thấy Hạ Nam Phương như , cam nguyện mà cúi đầu như thế, khác bác bỏ đến đường sống như thế, thể phản kích như thế.
"Anh Hồng Tiêu, đây là chuyện của em và ."
Cô vẫn nhịn đươc, nhắc nhở cho Vu Hồng Tiêu nên nhúng tay chuyện .
Tình cảm là chuyện của hai bên, cho đù cô thích, nhưng đại diện cho khác thể lấy chuyện công kích Hạ Nam Phương, đánh sập sự kiêu ngạo của .
Vu Hồng Tiêu cô một cái, tự nhiên thấy sự kiên quyết trong mắt cô.
"Anh Hạ, khổ nhục kế đúng là !"
Nói xong dậy, lên cách Lý Nhiễm nửa bước: "Đi?"
Vốn dĩ cô đến đây với Vu Hồng Tiêu, ở là vì sợ hai xảy tranh chấp, thấy Vu Hồng Tiêu , đương nhiên cô ở .
Cô dậy, với Hạ Nam Phương: " ."
Hạ Nam Phương gật đầu, cũng giữ cô , cũng câu khó gì thêm, thấy cô rời với Vu Hồng Tiêu, thậm chí chỉ nhạt mà theo bóng dáng cô.
Nói thật, bộ dáng của , cô thấy.
Cô từng thấy khí phách hăng hái, cũng từng thấy khí chất cao ngạo, càng từng thấy tính tình bạo nộ khiến khác run sợ, như là băng mỏng.
Duy nhất từng thấy trầm mặc nhẫn nhịn như , cho dù chọc đến chỗ đau, cũng chỉ là phong khinh vân đạm* mà nhấp môi, một lời.
(Phong Khinh Vân Đạm (风轻云淡): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, màn đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững.)
Tầm mắt vẫn luôn theo bóng cô rời , cho đến khi khuất, tiếp theo đó mới vang lên tiếng đổ vỡ.
Lần là nguyên bộ , tất cả đều đập nát.
"Vu Hồng Tiêu!" Sự tức giận lạnh lẽo đến tận xương khí thế đề cao gấp trăm trong nháy mắt. Đôi mắt nhẫn nhịn, vẻ mặt nhạt, giờ phút đều lửa giận thế.
Phí Huyên đau lòng bộ đất, còn thưởng thức đánh giá nét mặt của kế bên: "Có phát hiện , khi nhẫn nại còn thể giành lòng hơn là phát hỏa."