Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:17:25
Lượt xem: 217
Vu Hồng Tiêu mặt không đổi sắc mà kéo tay áo xuống: "Không có gì."
Vu Hiểu Hiểu lanh mồm lanh miệng: "Lần trước khi đến thành phố J đã bị thương."
Vu Hồng Tiêu lập tức cắt ngang lời Vu Hiểu Hiểu: "Câm miệng."
Vu Hiểu Hiểu không hề sợ anh một chút nào: "Lúc ấy khi cậu gọi điện nói với tớ cậu ở thành phố J, anh tớ đã lên đường đến thành phố J, sau đó xảy ra tai nạn."
Lý Nhiễm vội vàng hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, vết thương này là do đến cứu viện mới bị." Thì ra là sau khi xảy ra tai nạn giao thông, xe của Vu Hồng Tiêu không sao nhưng đối phương lại bị thương nghiêm trọng, khi anh cứu viện đã bị thương cánh tay.
Ngực Lý Nhiễm đau đau.
Khi gọi món ăn, Vu Hiểu Hiểu lại chỉ huy hai người bọn họ chọn món, nhà hàng này tùy theo khí hậu bốn mùa mà làm món ăn, tuy vị trí không khác gì nhà hàng khác, nhưng tới đều là những khách hàng có thân phận.
Lý Nhiễm đã từng đến đây hai lần với Hạ Nam Phương, nghe nói ông chủ là một nhân vật cao quý nào đó, mục đích mở nhà hàng ngay từ đầu chỉ là vì làm chơi, nào biết làm chơi mà hái ra tiền thật.
Còn càng ngày càng nổi tiếng, thường thường không có bàn trống.
Lúc trước khi cô và Hạ Nam Phương đến đây đều trực tiếp vào phòng riêng, lần này ngồi ở ngoài đại sảnh thế này, tiếng người rõ ràng ầm ĩ náo nhiệt hẳn.
Lý Nhiễm vốn là có chuyện muốn nói với Vu Hồng Tiêu, bởi vậy cũng không xấu hổ, trực tiếp đứng lên: "Hai ta đi gọi món ăn?"
Vu Hồng Tiêu theo sau, tùy ý nện bước.
Phía sau là nơi để đồ ăn, ở giữa là hồ nước nhân tạo, bên trong nuôi không ít cá.
Phía sau không có bao nhiêu người, sau khi đi qua một rừng trúc nhỏ, càng không nhìn thấy ai, Lý Nhiễm tìm một chỗ yên lặng, ngồi xuống.
Vu Hồng Tiêu đứng, cười như không cười mà nhìn cô, sau một lúc lâu vẫn là anh mở miệng trước: "Sợ anh thế sao?"
Lý Nhiễm không ngờ anh sẽ nói trắng ra như vậy, vội vàng phủ nhận: "Đương nhiên không phải."
Vu Hồng Tiêu có chút không giống với Hạ Nam Phương, Vu Hồng Tiêu không phải kiểu người cao ngạo hơn người, làm việc không giả vờ khéo đưa đẩy gì, lại rất ngay thẳng.
Cũng là vì tính cách của anh thẳng thắn, không chút nào vượt qua ranh giới, nên hai người mới có thể bình thản ở chung.
Nhưng mà, hiển nhiên hôm nay anh muốn đánh vỡ sự bình thản này: "Không phải, vậy em trốn anh làm cái gì?"
Chuyện Lý Nhiễm trốn anh thế này, vẫn luôn cho rằng trong lòng hai người đều hiểu rõ ràng không cần nói ra, ít nhất Vu Hồng Tiêu luôn tiến lui vừa phải, chưa bao giờ từng bước ép sát giống như bây giờ.
Cô thở dài: "Không có."
Vu Hồng Tiêu nghe cô nói không có, cười một tiếng: "Anh cũng không làm gì em, mọi chuyện đều nghe theo ý em."
Lý Nhiễm cảm kích không lấy chuyện này làm cho càng xấu hổ: "Cảm ơn."
"Nhưng mà..."
Vu Hồng Tiêu nói tiếp: "Hai người chúng ta trai chưa cưới gái chưa gả, cho dù anh có theo đuổi em, cũng không có gì."
Nghe những lời này, Lý Nhiễm có chút nóng lòng: "Anh Hồng Tiêu, em không..."
"Em còn thích cậu ta?"
Lý Nhiễm lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-150.html.]
Xác định được vấn đề đó, anh cười cười: "Anh biết rồi."
Anh biết cái gì hả? Anh sẽ biết?
Cô đang muốn mở miệng nói rõ ràng, chỉ nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng... mảnh sứ vỡ vụn, như là âm thanh của một cái ly nện trên bàn đá cẩm thạch.
Sắc mặt Vu Hồng Tiêu khẽ đổi, theo âm thanh nhìn qua.
Bây giờ cô mới phát hiện, có người ngồi ở rừng trúc đối diện.
Rừng trúc này cũng không lớn, chu vi cũng chỉ bằng một cái hồ, nhưng lá cây rậm rạp che mất người ngồi đối diện.
Từ lúc Lý Nhiễm nói câu nói đầu tiên Hạ Nam Phương đã nghe ra được giọng của cô rồi.
Anh là khách quen ở đây, giữa trưa hôm nay Phí Huyên hẹn vài người đến nói chuyện ở đây, Hạ Nam Phương xem như là chủ nhân tiếp khách ở đây.
Nào biết vừa mới ngồi xuống không bao lâu, chưa chờ được khách đến, ngược lại chờ được Lý Nhiễm... còn có Vu Hồng Tiêu.
Lý Nhiễm thấy anh cũng khá là bất ngờ, lại cảm thấy hôm nay thật sự xui xẻo, vậy mà có thể ở đây gặp phải Diêm Vương này.
Dưới chân Hạ Nam Phương còn đầy mảnh sứ, âm thanh vừa rồi cũng là từ chỗ của anh phát ra.
Anh ngồi bên bàn đá, màu sắc màu nước, hoa văn điêu khắc phức tạp, phía trên bày một bộ ấm trà.
Hiển nhiên bọn họ ngồi ở đây đã được một lúc.
Sợ hai người bọn họ làm ra động tĩnh gì, Lý Nhiễm định mang Vu Hồng Tiêu rời đi trước: "Chúng ta đi trước thôi."
Hạ Nam Phương: "Anh Vu, gần đây tôi có sưu tầm một ít trà ngon, đều là những trân phẩm hiếm có. Có vinh hạnh mời uống một chén không?"
Nội tâm của Lý Nhiễm: [Đánh rắm, anh rõ ràng chưa bao giờ uống trà!] . truyện đam mỹ
Anh mời người uống trà, tuyệt đối không phải là lòng tốt gì, Vu Hồng Tiêu lại không sợ: "Được thôi."
Hai người bọn họ ở đây, Lý Nhiễm càng không thể đi.
Bàn đá vừa lúc có bốn cái ghế, Hạ Nam Phương cũng không biết học tay nghề pha trà ở đâu, tư thế pha vô cùng đẹp.
Đôi tay anh thon dài trắng nõn, động tác xinh đẹp như nước chảy mây trôi, đặc biệt làm nổi bật chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út kia.
Lần trước cô đã thấy anh đeo cho đến giờ mới nhìn thấy lại.
Vu Hồng Tiêu hiển nhiên cũng chú ý đến, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia một lát, lại nhìn Lý Nhiễm.
Sau khi pha trà, Hạ Nam Phương đưa cho cô một ly trước, sau đó đưa theo thứ tự kim đồng hồ.
Lý Nhiễm không có hứng thú gì với trà, uống vào có thể giải khát đều là trà ngon.
Cũng giống như xưa, một ngụm uống xong chén trà vơi đi một nửa.
Phí Huyên nhìn cô như trâu uống nước, mắt hồ ly cười thành đường cong, Hạ Nam Phương tựa như rất bất đắc dĩ mà rót cho cô thêm một ít.
"Uống chậm một chút, trong nhà còn nhiều lắm."
Trà trong miệng cô cố gắng lắm mới không phun lên mặt anh, dáng vẻ "cưng chiều" này của Hạ Nam Phương là có ý gì?
Ý đồ lấy trận Hồng Môn Yến này thành "Khoe Ân Ái" sao?