Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-08-25 22:06:46
Lượt xem: 212
Hội đấu giá kết thúc, Lý Nhiễm chuẩn bị rời đi.
Lúc gần đi, nhân viên tổng kết tác phẩm đi đến, cung cung kính kính gọi cô lại: "Lý tiểu thư, tranh của Ngài còn chưa có lấy đi."
Lý Nhiễm quay đầu lại, ánh mắt long lanh lộ ra hoang mang: "Tranh gì?"
Nhân viên nhắc nhở: "Bức tranh Phúc Thiền Vòng kia."
Cô nhớ đến, nhưng bức tranh kia rõ ràng là do Hạ Nam Phương mua, vì sao bảo cô lấy đi: "Anh nhớ lầm rồi, tranh đó không phải của tôi."
"Nhưng... tên đăng ký là tên của Ngài."
Lý Nhiễm nói với nhân viên chờ một chút, xoay người lấy điện thoại gọi cho Hạ Nam Phương.
Trước kia ở trong danh sách liên lạc trong điện thoại, Hạ Nam Phương vĩnh viễn đứng đầu danh sách.
Nhưng hiện tại đã hơn một tháng không liên lạc, người cô liên lạc gần đây không phải là anh, vẫn luôn kéo xuống dưới mới nhìn thấy dãy số của anh.
Trong điện thoại cô uyển chuyển mà nói rõ anh quên lấy tranh: "Nhân viên đang ở đại sảnh chờ anh."
"Tranh đó là cho em."
Lý Nhiễm nghe vậy, thở một hơi, cô không nghĩ tới Hạ Nam Phương sẽ nói trắng ra như vậy.
"Tranh là do anh mua, hy vọng anh có thể lấy..."
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Hạ Nam Phương không kiên nhẫn mà cắt ngang: "Sao vậy? Đưa cho em một bức tranh thôi mà đã sợ thế sao?"
Nói xong, còn khẽ cười một tiếng: "Bởi vì muốn ra nước ngoài, cho nên bây giờ gấp không chờ nổi muốn phân rõ giới hạn với tôi?"
Lý Nhiễm nghe giọng anh có chút không đúng, đặc biệt là những lời phía sau, thực sự mang ý nghĩa thâm sâu, chọc xoáy người khác.
"Có phải anh uống rượu không?"
Bây giờ, Hạ Nam Phương đúng là đang mượn rượu giải sầu trên lầu.
Hội đấu giá vừa mới kết thúc, Hạ Nam Phương còn không có động tác gì, Lý Nhiễm đã đứng lên, sau đó cũng không quay đầu lại mà cất bước đi mất.
Anh vốn rất vất vả mới gặp được cô, từ nước ngoài gấp gáp trở về cũng vì riêng cô.
Kết quả người mình tâm tâm niệm niệm, lại không cho anh một ánh mắt dư thừa nào.
Trong lòng không phải nói cũng biết nghẹn khuất nhiều bao nhiêu.
Bỏ ra 200 vạn mua một bức tranh, chỉ đổi lấy cớ nói mấy câu với Lý Nhiễm.
Ngay cả Phí Huyên cũng cảm thấy tình cảnh của Hạ Nam Phương thật sự quá mức bi thảm, cho nên mới lấy ra tất cả những chai rượu ngon mình trân quý cho mặc anh chọn lựa.
Trong lòng Hạ Nam Phương nghẹn cháy, lại không thể làm gì thì làm với Lý Nhiễm như trước, càng uống rượu càng suy sụp.
Lý Nhiễm vừa nghe anh uống thêm chút rượu, cũng lười nói thêm cái gì: "Có ra nước ngoài hay không cũng không có liên quan đến anh, tranh thì tôi để đó, nhớ lấy đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-134.html.]
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Thậm chí từ đầu đến cuối đều không hỏi thêm Hạ Nam Phương một câu nào, rượu đưa vào miệng anh biến thành một con d.a.o nhỏ nóng rát một đường cắt đến trái tim.
Hạ Nam Phương thất thần nhìn điện thoại bị cúp máy, không nghĩ ra vì sao bây giờ chỉ muốn nói hai câu với cô thôi mà trở nên khó như vậy.
Phí Huyên nói mát: "Đau lòng? Vị hôn thê đang tốt đẹp, nói không có liên quan đến cậu là không liên quan luôn."
Chất lỏng trong ly thủy tinh cũng không ngon, nhưng ngay lại giờ phút này tựa như ngoại trừ uống một hơi cạn sạch thì không tìm thấy cách nào thoải mái hơn nữa.
Anh duỗi tay cầm ly lên, ngửa đầu.
Phí Huyên: "Cậu không thể uống rượu bằng cách này được. Say rồi tôi còn phải đưa cậu về."
Ánh mắt thanh tỉnh của Hạ Nam Phương có chút mê ly: "Về? Về đâu?"
Bất cứ chỗ nào cũng sẽ không còn một Lý Nhiễm nữa, cô đã rời đi, thậm chí rất nhanh sẽ rời khỏi thành phố N.
Anh không biết, khoảng cách sau này của bọn họ còn phải kéo rất xa nữa.
Qua ba tuần rượu, Hạ Nam Phương đã uống rất nhiều.
Một mình anh lẳng lặng mà ngồi ở trên sofa, ánh mắt tựa hồ có chút mơ hồ không rõ, Phí Huyên vẫn giống như bình thường, chụp bờ vai của anh: "Để tài xế đưa cậu về."
Mà người ngồi trên sofa không có nhúc nhích gì, anh như từ trong hoảng hốt bửng tỉnh lại, lộ ra khí chất hoàn toàn không cao lãnh như ngày xưa.
"Lý Nhiễm đâu?"
Phí Huyên: "..."
Hoá ra uống nhiều quá, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi.
Hạ Nam Phương cúi đầu đi tìm điện thoại, một bên nhỏ giọng nói thầm: "Tôi phải gọi điện cho Lý Nhiễm."
Phí Huyên: "..."
Nói thật, anh ta cũng là lần đầu tiên thấy Hạ Nam Phương uống say, thoáng như lột xác, lộ ra tính trung khuyển bên trong.... là cái loại chó con trung thành ấy.
Mắt hồ ly của Phí Huyên vừa chuyển, lấy điện thoại của Hạ Nam Phương: "Tìm Lý Nhiễm?"
Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm điện thoại của mình, gật đầu.
Phí Huyên cười tủm tỉm: "Đi, dẫn cậu đi tìm Lý Nhiễm."
Hạ Nam Phương vốn dĩ bị chuyện Phí Huyên lấy điện thoại của anh làm cho nhăn mày, vừa nghe nói muốn dẫn anh đi tìm Lý Nhiễm, lập tức giãn mày, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh ta.
"Dáng vẻ uống say bây giờ của cậu còn thuận mắt hơn nhiều dáng vẻ thiếu đánh ngày thường kia."
Ý thức của Hạ Nam Phương có chút không được tỉnh táo, tầm mắt anh còn nhìn chằm chằm điện thoại của mình: "Lý Nhiễm."
"Gọi điện thoại."