Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:24:57
Lượt xem: 372
Hạ Nam Phương đi rồi, cảnh sát rất nhanh đã đến.
Ngoại trừ Hứa Minh Nguyệt, bị đưa đi điều tra còn có Hạ phu nhân.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa gia không dám đút lót gì, ngay cả Hạ phu nhân cũng không thoát khỏi sự điều tra, kẻ hèn Hứa Minh Nguyệt tính là cái gì.
Hứa Minh Lãng vẫn còn đứng ở trong thư phòng, biểu cảm khổ sở từ lúc Hạ Nam Phương đi mất dần dần thay đổi thành hận ý đối với Lý Nhiễm.
Loại người như anh ta, lúc nào cũng đều là gió xuân đắc ý, chưa bao giờ trải qua chuyện khuất nhục và nan giải như ngày hôm nay. Tạo thành cục diện hiện tại... có lẽ mãi mãi anh ta đều không tìm nguyên nhân trên người mình.
Đương nhiên cũng sẽ không tìm nguyên nhân ở trên người Hứa gia tự cho bản thân là kẻ bề trên này.
Tự nhiên mà đẩy tất cả mọi chuyện thay đổi vận mệnh của Hứa gia cho Lý Nhiễm.
Hứa phu nhân bồi cảnh sát ở phòng ngủ của Hứa Minh Nguyệt tìm chứng cứ, cô ta lấy trong tủ sắt của Lý Nhiễm gần mười bộ trang sức. Trong đó quý giá nhất là một bộ dây chuyền hồng bảo kia, Hứa phu nhân chỉ nhìn thoáng qua, không chút nào che dấu kinh ngạc trong mắt.
Tuy bà ta gả vào Hứa gia nhiều năm như vậy, châu báu quý báo, trang sức trân quý cũng coi như nhìn thấy không ít. Cũng không rời được mắt được thứ trước mặt, bà ta nhìn con gái mình, thở dài.
"Đồ không phải của con, con càng muốn giành."
Hứa Minh Nguyệt không nói lời nào, cô ta thất thần nhìn món đồ kia. Không ai có thể hiểu khi lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ đá quý này cảm giác trong lòng ra sao.
Hâm mộ, yêu thích, ghen ghét đều hình dung không được.
Cuối cùng toàn bộ hóa thành không cam lòng, dựa vào đâu mà Lý Nhiễm có thể có được, mà cô ta không thể có được. Luận gia thế, xuất thân, ngoại hình của cô ta loại nào mà kém Lý Nhiễm đâu chứ, nếu không có Lý Nhiễm...
Lấy quan hệ tốt của Hứa gia và Hạ gia qua nhiều thế hệ, mấy thứ này rõ ràng đều là của cô ta.
Nghĩ như thế, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, Hứa Minh Nguyệt trách móc số phận trêu cợt, lại không có nửa phần hối cải.
Cô ta ngã vào trong n.g.ự.c Hứa phu nhân: "Mẹ, con kém cô ta ở đâu? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mọi thứ đều là Lý Nhiễm?"
Hứa phu nhân đau lòng mà vuốt tóc cô ta, rất nhiều chuyện trên đời này, không phải "so" là có thể phân ra cao thấp.
Cho dù vật thấp kém dính đầy bụi đất nhưng ở trong mắt một người quan tâm thì đó chính là kim sa.
Cho dù cao cấp đến tận trời nhưng ở trong mắt người không quan tâm thì chỉ là không khí.
Con người không thể lựa chọn số mệnh, nhưng có lúc, chấp nhận số mệnh mới có thể thuyết phục bản thân.
Hứa phu nhân lấy bộ đá quý trong ngăn kéo ra, đột nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng trước khi đi của Lý Nhiễm kia.
Ma xui quỷ khiến thế nào đó bà ta lấy ra một chiếc nhẫn, tỉ mỉ nhìn nhưng không có bất cứ thứ gì trên đó. Đúng là vì cái gì cũng không thấy, bà ta mới giật mình bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Dư vị còn lại... mới hiểu được, cô căn bản không cần làm mỗi người ở đây đều tin tưởng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-113.html.]
Từ đầu đến cuối, chỉ cần làm một mình Hạ Nam Phương tín nhiệm là được.
Chờ sau khi Hứa Minh Nguyệt bị đưa đi, bà ta có chút thở không ra hơi.
Dựa vào trong lòng Hứa Văn Bân nhẹ lẩm bẩm: "Hứa Bân... phía trong căn bản không có khắc chữ."
Phản ứng của Hứa Văn Bân không thua gì bà ta, lảo đảo hai bước, khó khăn lắm ổn định thân thể.
"Đây là... số phận đi!"
____
Buổi chiều, Lý Nhiễm trở lại biệt thự Nhạc Sơn.
Cô đỡ eo lên giường nằm một hồi lâu, ngoại trừ đau đớn bởi Hứa Minh Nguyệt làm ra thì hình như còn có cơn đau khác.
Hiện tại bụng cô vừa trướng vừa âm ỉ, có chút giống đến chu kỳ sinh lý.
Lấy túi xách được đặt ở bên cạnh, lụt thuốc trong túi. Nhìn thấy bên trong trống rỗng, bây giờ mới nhớ tới túi xách này hôm nay mới lấy ở trong cửa hàng, căn bản không có những đồ ngày thường cô hay sử dụng.
Đau đớn làm cô nhăn chặt mày, không thoải mái mà nằm nghiêng, ý thức dần dần hôn mê, đã ngủ.
Thẳng đến trên eo có cảm giác lạnh căm căm lạnh lẽo, cô đột nhiên chuyển tỉnh muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay to ấn ở trên eo.
"Là tôi, đừng động đậy."
Cô nằm nghiêng mà ngủ, giọng nam trầm thấp dễ nghe vang ở phía sau cô, theo bản năng cô muốn xoay người sang chỗ khác, lại bị đau đớn trên bụng khiến cô yên tại chỗ.
Hự... cô không chịu đựng được.
"Rất đau?"
"Ừ." Cô nằm úp mặt xuống, không vui.
"Đi bệnh viện."
Bụng của Lý Nhiễm có bệnh đã lâu, đặc biệt là đến chu kỳ sinh lý, ban đêm vuốt bụng, thường có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ xương cốt lộ ra tới.
Hơi hơi quay đầu lộ ra khuôn mặt non mềm chôn ở gối đầu, được sợi tóc che đậy, đôi môi tái nhợt.
"Đưa thuốc giảm đau cho tôi."
Thuốc giảm đau?
Hạ Nam Phương chưa bao giờ uống, cho nên cũng không biết Lý Nhiễm có thể uống không, tương đối thận trọng: "Có thể uống?"