Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 111

Cập nhật lúc: 2024-08-21 09:45:19
Lượt xem: 428

Ngay từ đầu Hứa Minh Nguyệt chỉ tương đối kinh hoảng, sau đó nói dối không hề chớp mắt, kỹ thuật diễn cũng sử dụng thành thạo luôn rồi. Khóc lóc thở hổn hển: "Chị Lý Nhiễm, em vẫn luôn... rất thích chị, không biết vì sao chị muốn vu oan cho em như vậy?"

 

Hứa Minh Lãng như bừng tỉnh đại ngộ ra được gì đó: "Có phải bởi vì tao đánh mày một cái tát nên mày mới cố ý trả thù em gái tao?"

 

Anh ta nói ra những lời này, phản ứng lớn nhất chính là Hạ Nam Phương.

 

Ánh mắt bình tĩnh dần dần sắc bén: "Một cái tát? Khi nào?"

 

Hứa Minh Lãng cảm thấy chuyện đó cũng chả là gì, lập tức nói nợ cũ: "Lý Nhiễm mắng Minh Nguyệt là... đoản mệnh."

 

Thân thể của Hứa Minh Nguyệt không tốt, động một chút là sẽ té xỉu, ở bệnh viện càng là chuyện thường ngày.

 

Mọi người vừa nghe Lý Nhiễm mắng Hứa Minh Nguyệt thì cảm thấy cô bị một cái tát đó tựa như là đáng đời.

 

"Có muốn để mọi người nghe một chút, anh mắng tôi như thế nào không?"

 

Nếu lấy giấy ghi ra hết nợ cũ, thì chuyện xả ra sẽ không kể hết, đặc biệt là Hứa Minh Lãng nhiều năm vẫn không kiêng nể gì, chưa bao giờ thu liễm lại như vậy.

 

Lý Nhiễm: "Những lời đó còn ghê tởm hơn tôi nói nhiều, cần tôi làm anh nhớ lại không?"

 

Loại người Hứa Minh Lãng này, trời sinh đã cảm thấy bản thân thượng đẳng. Loại cao ngạo này của anh ta không giống với Hạ Nam Phương.

 

Hạ Nam Phương theo thói quen của kẻ bề trên mà ra lệnh, mà Hứa Minh Lãng cảm thấy trong xương cốt, máu, gien của anh ta đều cao quý hơn Lý Nhiễm nhiều.

 

Cho nên mắng người khác vô cùng vô lễ, nhưng anh ta không hề nhận ra một chút nào.

 

"Mắng mày thì làm sao vậy? Mày lì lợm la l.i.ế.m ở tại Hạ gia, có mặt làm, không có mặt mũi cho người ta nói?"

 

Hạ Nam Phương thật sự tức giận, giọng nói không có chút tình cảm nào: "Lúc tôi không ở nhà bảo cậu chăm sóc Lý Nhiễm, không phải bảo cậu vũ nhục cô ấy."

 

Hứa Minh Lãng như thề sống thề c.h.ế.t muốn vạch trần hết gốc gác của Lý Nhiễm lên: "Anh Nam, anh bị ả phụ nữ này lừa rồi. Nó thừa dịp anh không ở, em thấy nó đi gặp đàn ông khác không dưới một lần, cầm tiền của anh mua quà tặng sinh nhật cho thằng đàn ông khác. Loại phụ nữ như nó, chính là tiện nhân trong ngoài không giống nhau."

 

"Đủ rồi!"

 

Hạ Nam Phương đánh một cái lên bàn gỗ, anh đột nhiên đứng lên đạp Hứa Minh Lãng một cái.

 

Sức lực rất lớn, đá người ngồi trên ghế ngã xuống đất.

 

Lý Nhiễm lẳng lặng mà nghe: "Nói đủ rồi sao?"

 

Ánh mắt mọi người nhìn về phía cô, sống lưng cô, trái tim cô, đều vỡ nát.

 

Cô từ từ đứng lên, nhìn nhiều thêm một cái cũng cảm thấy chán ghét: "Nói đủ rồi, thì nhắc các người một câu. Vòng tay cùng với sợi dây chuyền trên cổ Hứa Minh Nguyệt kia, đều có khắc tên viết tắt của tôi."

 

Cô nhẹ nhàng mà thở dài một hơi: "Chuyện còn lại, đều giao cho cảnh sát là được. Cảnh sát... có lẽ đã ở trên đường đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-111.html.]

 

Hứa Văn Bân đứng lên muốn mở miệng, kết quả Lý Nhiễm không thèm quay đầu lại mà đi rồi, căn bản không cho ông ta cơ hội nói.

 

Ông ta sở dĩ muốn để chuyện này giải quyết ở Hứa gia, chính là vì phòng ngừa ầm ĩ đến một bước này, kết quả trải qua một vài lời nói của Hứa Minh Lãng, trực tiếp làm hư hết mọi chuyện.

 

Hơn nữa theo như lời "khắc tên" của Lý Nhiễm chỉ sợ cũng là tám chín phần mười.

 

Hứa Minh Nguyệt không ngờ ở trên dây chuyền còn có khắc tên, lập tức tháo dây chuyền, cởi vòng tay: "Không phải tôi, không phải tôi, tôi không có lấy."

 

Ánh mắt Hạ Nam Phương vẫn luôn đuổi theo Lý Nhiễm, tạm thời lại không thể đi, anh gọi Vương Ổn: "Đuổi theo cô ấy."

 

____

 

Chuyện lúc sau phải nói, không thể nói với người ngoài.

 

Thư phòng, chỉ dư lại Hạ gia và Hứa gia, Hứa Minh Lãng và Hứa Minh Nguyệt một người quỳ một bên, Hạ phu nhân ngồi ở trên ghế.

 

Hứa Minh Nguyệt vừa nghe nói báo cảnh sát, hơn nữa câu nói lúc gần đi của Lý Nhiễm kia khiến lá gan của cô ta đều bị dọa phá.

 

Lần này khóc rất chân thành: "Ba, con sai rồi, con cũng không dám nữa."

 

Hứa Văn Bân hận sắt không thành thép: "Thật là con lấy?"

 

Hứa Minh Nguyệt nói chuyện đó ra, đương nhiên cũng bao gồm một phần của Hạ phu nhân, hy vọng có thể lập công chuộc tội.

 

Không đợi được chịu lửa giận, triệt triệt để để khóc hôn mê bất tỉnh.

 

Hứa phu nhân đau lòng không thôi, ở một bên lau nước mắt: "Minh nguyệt còn nhỏ, khả năng nhất thời tham lam, dù sao cũng là trẻ con phạm phải sai lầm. Lại nói Hứa gia chúng ta cái gì mua không nổi, đến nỗi phải làm loại chuyện này."

 

Nói xong nhìn về phía Hạ Nam Phương, vẻ mặt muốn nói lại thôi muốn cầu tình.

 

Mặt già của Hứa Văn Bân khó xem, đáng lí là một ngày vui vẻ, kết quả bị anh em Hứa Minh Lãng quậy nát mất hết hứng thú.

 

Nhưng nên xin còn phải xin, ông ta nhìn về phía Hạ Nam Phương một bên chống ngón tay, không nói một lời: "Nam Phương."

 

"Nể mặt phần giao tình nhiều năm của Hứa gia như vậy, Minh Nguyệt nó..."

 

Trong đầu Hạ Nam Phương nghĩ lại không phải cái này, mà là Hứa Minh Lãng.

 

Hứa Minh Lãng đánh Lý Nhiễm một cái tát, tất cả mọi người đều là dáng vẻ tập mãi thành quen.

 

Hứa Minh Lãng tập mãi thành quen, không cảm thấy có cái gì sai. Sắc mặt của Hạ phu nhân lạnh nhạt, nhìn không có yêu thương gì. Hứa gia chỉ nói một từ, giống như chuyện chẳng có gì to tát.

 

Duy nhất chỉ có một mình Hạ Nam Phương, cảm thấy cả lòng cả tim đều nát.

 

Tuy chỉ là một câu nói thuật lại nhẹ như tơ hồng của cô, nhưng trong lòng anh lại khó chịu đến cực điểm, lại càng không hiểu vì sao.

Loading...