Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-08-19 13:12:09
Lượt xem: 352
Khi Hạ Nam Phương tỉnh lại, đã là ba giờ buổi chiều, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy Lý Nhiễm bên cạnh.
Cặp mắt lạnh nhạt kia, như che kín dáng vẻ mỏi mệt hết sức sống nhưng khi nhìn đến người bên cạnh, tro tàn dần dần cháy bừng lên.
Anh hé mở cánh môi khô khốc, tiếng nói khàn khàn: "Sao em... còn ở?" Một giây trước khi ý thức lâm vào tối tăm, là hình ảnh anh nhìn thấy bóng dáng Lý Nhiễm đóng cửa rời đi.
Lý Nhiễm chống cằm ngồi ở bên cạnh, nghe vậy ngẩng ngẩng đầu, cánh tay hất hất lên phía trước: "Ánh nắm tay tôi cả ngày, tôi có thể đi đâu?"
Bây giờ Hạ Nam Phương mới phát hiện đây là bệnh viện, nghiêng đầu thấy tay của mình vẫn luôn nắm cổ tay Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm thấy anh tỉnh, đã thế còn bày ra bộ dáng giả ngu, giật giật cánh tay: "Có thể buông ra rồi chưa?"
Hạ Nam Phương không chỉ có không buông, còn thuận thế kéo một chút: "Đỡ tôi lên."
Anh mới vừa tiêm thuốc hạ sốt, trên người không có chút sức lực gì, đương nhiên ngoại trừ cánh tay.
Lý Nhiễm: "..."
Anh ngồi dậy dựa vào mép giường: "Tôi muốn uống nước."
Trong phòng bệnh VIP thì cái gì cũng có, bình uống nước ở ngay bên cạnh giường bệnh, Lý Nhiễm làm người tốt làm tới cùng, giúp anh rót một ly nước: "Anh còn muốn cái gì, tôi đi ra ngoài gọi trợ lý của anh đến."
Hạ Nam Phương cầm cái ly nhìn cô một cái, cuối cùng nuốt hai chữ "muốn em" đi xuống.
Không nói lời nào, trên mặt lại là nhất quán mặt lạnh.
Lý Nhiễm thấy anh tỉnh không chỉ có thể ngồi dậy, còn có sức lực nhăn mặt với mình, nghĩ thầm bệnh này cũng không có gì ghê gớm.
Vì thế chuẩn bị ra cửa, kết quả mới ra cửa nghênh diện đụng phải một cô y tá.
Y tá bắt lấy cô: "Người nhà đừng đi vội, ở lại nghe lời dặn của bác sĩ đã."
Lý Nhiễm chỉ chỉ mình hỏi: "Tôi? Người nhà?"
Ai nói?
Y tá không quản được chuyện đó, Lý Nhiễm ở đây ngồi hết cả ngày, không phải người nhà thì là ai?
Một tay vừa đẩy xe thuốc, không cho cô giải thích gì một tay lôi kéo cô tiến vào.
Mới vừa nói đi không tới hai giây, kết quả lại xuất hiện ở trước mắt Hạ Nam Phương, tâm trạng của Lý Nhiễm có chút vi diệu.
Có phải Hạ Nam Phương cảm thấy mình muốn mà còn bày đặt?
Hiển nhiên, Hạ Nam Phương cũng thật sự nhìn cô nhiều thêm hai cái.
Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho anh: "Nhiệt độ vẫn còn có chút cao. Đã tiêm thuốc hạ sốt, khoảng cách thời gian quá ngắn không thể lại dùng thuốc hạ sốt nữa, người nhà của người bệnh cần phải trợ giúp vật lý hạ nhiệt độ."
Lý Nhiễm hỏi: "Bao nhiêu độ thế?"
Y tá: "38 độ."
Lý Nhiễm ồ một tiếng: "Vậy cũng không phải rất cao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-100.html.]
Y tá: "..."
"Dùng khăn lông ướt thấm nước, chà lau ở mấy vị trí trọng điểm có nhiệt độ cao một chút, bao gồm ngực, mấy nơi như cổ tay còn có cái trán này đó." Nói xong còn cầm một cái khăn lông ướt sạch sẽ đưa cho cô: "Đây."
Lý Nhiễm: "..."
Cô không nhận, chỉ chỉ bên ngoài: "Trợ lý của anh ta ở bên ngoài, tôi đi gọi."
Y tá lầm bầm lầu bầu: "Bên ngoài làm gì có ai?"
Y tá cầm khăn lông ướt đánh giá Hạ Nam Phương liếc mắt một cái, người bệnh còn rất đẹp trai: "Nếu người bệnh còn không muốn, vậy tôi..."
"Không được." Hạ Nam Phương dứt khoát từ chối.
Ánh mắt anh nhìn về phía Lý Nhiễm đứng ở một bên: "Để cho cô ấy tới."
Lý Nhiễm: "..."
Bên người của Hạ Nam Phương đều có trợ lý đi theo 24/24 giờ, ngay cả nửa đêm đi làm cũng có người đưa văn kiện cho anh.
Kết quả cả đời bệnh, một người bên cạnh cũng không thấy.
Nếu nói không giở trò quỷ? Cô mới không tin.
Cô đứng ở một bên vẫn không nhúc nhích, cô nhìn thấy Hạ Nam Phương bắt đầu cởi áo.
Lý Nhiễm: "..."
Rất nhanh anh đã cởi áo trên, lộ ra cơ bắp cân xứng với nửa người trên.
Cuộc sống ngày thường của anh cực kỳ có quy tắc, ở dưới cường độ công việc quá tải vậy mà mỗi tuần còn có thể rút ra thời gian đi hội quán tìm sư phụ đánh quyền.
Cơ bắp trên người đàn ông cũng không khoa trương, ở trên gân cốt là một tầng cơ bắp hơi mỏng, nhưng rất có sức mạnh.
Cột sống thẳng tắp, đôi vai dày rộng, đường cong tràn ngập cảm giác xinh đẹp, hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc. Chỉ cần ngồi ở đó, đã có hình dáng rất rõ ràng, căn bản không cần làm tạo hình lồi lõm gì.
Anh đưa lưng về phía Lý Nhiễm, bức màn màu trắng đảm nhiệm vị trí làm phông nền, làm vết ban đỏ sau lưng anh phá lệ thấm người.
"Còn không đi đến?" Anh hơi hơi nghiêng đầu, không vui mà nhìn Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vẫn không nhúc nhích như cũ, lạnh nhạt mà đứng.
Hình như Hạ Nam Phương không thoải mái, ngẫm lại cũng đúng, bị bệnh hơn một tuần, thẳng đến khi chịu không nổi té xỉu, có thể tưởng tượng được thân thể đã đến cực hạn.
Anh chịu đựng sự khó chịu, chau mày, cơ bắp cứng rắn, ngay cả huyệt Thái Dương đều theo đó nhảy lên một chút, hình dáng sườn mặt càng thêm thâm thúy.
Giọng của anh còn có một chút bệnh khàn khàn: "Lại đây giúp tôi." Tốt xấu gì lần này cũng nói "giúp", mà không phải trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Lý Nhiễm cảm thấy anh xứng đáng bị đáng thương: "Sao không nói xin?"
Hạ Nam Phương nhấp khóe môi, cuối cùng nhịn xuống: "Xin."
Lý Nhiễm: "..."
Nói thêm một chữ sẽ c.h.ế.t hay sao á!