Ngày tiếp theo  rời giường ăn sáng.
 
  thấy quầng thâm  mắt Tạ Tự, kinh ngạc : “Cục cưng, tối qua  ngủ  ngon hử?”
 
Tạ Tự  lườm , vẫn là bộ dạng ??? Không vui giống  ch .
 
 thật sự  gỡ cái vẻ mặt ?????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????????? Của  xuống  kỷ niệm.
 
Tạ Tự ăn lúc nào cũng nhanh, còn  ăn gì cũng chậm rãi.
 
Không  lệnh của ,  chỉ  thể  ở bàn chờ  ăn xong,  đó mới  dọn dẹp bát đĩa và thức ăn thừa.
 
 hỏi: “Nghĩ cả buổi tối,  nghĩ    sai gì .”
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tạ Tư mặt  biểu cảm, một lúc lâu  mới mở miệng : “Không nên hung dữ với cô.”
 
 cong khoé môi, dạy dỗ cả tháng, nhưng đây vẫn là  đầu  nhận   mặt .
 
“Còn gì nữa?”
 
Biểu cảm của Tạ Tự thoáng đờ đẫn.
 
Có lẽ  suy nghĩ nát óc cũng  nghĩ   sai nào khác.
 
Hôm nay tâm trạng  , cũng  tính toán với .
 
“Không lập tức nhận sai, đó cũng là một cái sai đấy.”
 
“Nhớ kỹ .”
 
Nhìn Tạ Tự đen mặt gật đầu.
 
 thoả mãn .
 
 
11.
 
Không lâu , kịch bản  đến đoạn bại lộ  thế.
 
Bậc cha  mà   lâu   gặp  trở về nhà cũ, bảo rằng trưa nay  thông báo một chuyện lớn, để  và  trai về nhà sớm.
 
Lúc  đến nhà cũ của Tống gia,  trai đang   ghế sofa ở phòng khách, đeo mắt kiếng gọng vàng, tay gõ bàn phím, bộ dạng trông như gia súc của công ty  xã hội vùi dập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-huan-luyen-nam-chinh-thanh-cho-ngoan/c8.html.]
 
 đặt m.ô.n.g xuống  cạnh  .
 
Tống Duẫn day day trán, mở miệng : “Có  cha   thông báo chuyện lớn gì .”
 
  phét mà mắt  thèm chớp: “Sao em  .”
 
Cha  Tống gia chỉ là liên hôn thương mại, họ chỉ sinh chứ  chăm sóc chúng .
 
Bởi   cũng   tình cảm gì với họ, thậm chí còn chẳng  thiết bằng quản gia và bảo mẫu trong nhà.
 
 lớn lên  sự chăm sóc của Tống Duẫn.
 
Tống Duẫn hiểu  rõ tính nết của , lúc  học vì sợ cái tính vốn cũng chẳng lương thiện của   ngoài học thì sẽ càng hỏng bét hơn,  nên quản   nghiêm.
 
Sau khi   nghiệp cấp ba,   cũng thừa kế Tống gia, cả ngày bận rộn chân  chạm đất, căn bản   thời gian  quản .
 
Mà   khi thoát khỏi sự quản lí của Tống Duẫn, việc đầu tiên , chính là bao nuôi Tạ Tự.
 
Nếu     lén   cái gì, chắc là sẽ tức điên mất.
 
Tống Duẫn bận xong việc, liền bắt đầu tìm hiểu dạo gần đây   gì.
 
 cẩn thận  dối  chút kẽ hở.
 
Tống Duẫn  vui mừng, cảm thấy quản  nhiều năm như  cũng  hiệu quả.
 
Lúc chúng  đang trò chuyện, cửa  vang lên tiếng mở cửa.
 
“Việc  chúng  vẫn  kịp  với ai cả, con đừng lo lắng….”
 
 hứng thú  cha  Tống dẫn theo Tạ Tự bước .
 
Tống Duẫn nhíu mày  cảnh tượng đó.
 
Tạ Tự ngẩng đầu lên, lúc đối mặt với ,  rõ ràng ngây ngẩn cả .
 
 mỉm  với .
 
Tống Duẫn đẩy nhẹ kính: “Cha , vị  là?”
 
Cha  liếc  , ánh mắt      hổ, nhưng vẫn thuật   chuyện rõ ràng.