Tôi giả vờ bị liệt đi nhận đồ ăn, bị bạn trai cũ bắt gặp - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:13:12
Lượt xem: 335
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn bộ đồ ngủ lôi thôi của mình: "Bây giờ em phải đi tìm chỗ thay quần áo đã, lát nữa được không?"
Hà Minh Thâm nhìn tôi một lúc, lấy một chiếc thẻ từ trên xe xuống, đi thẳng đến ném cho tôi.
Tôi bắt lấy thẻ, có chút mơ hồ: "Đây là cái gì?"
"Thẻ ra vào."
Hà Minh Thâm nói: "Khu Thiên Hồ, tòa 3, đơn nguyên 1, số 1205, nhà của anh, có một phòng khách có thể ở."
Thấy tôi im lặng không nói gì, anh ấy giơ tay ra rồi hỏi: "Em tìm được nhà rồi à? Vậy..."
Tôi tránh tay anh ấy muốn lấy lại thẻ, rồi nhanh chóng cất thẻ vào túi.
"Chưa, cảm ơn.
Vậy mấy ngày nay làm phiền anh rồi."
Trình Nhiễm à, xin lỗi cậu, là cậu bảo tớ thừa thắng xông lên mà.
Đến tối, Hà Minh Thâm về nhà, tôi đã tắm xong rồi.
Anh ấy đẩy cửa bước vào, khoảnh khắc nhìn thấy tôi, bước chân anh ấy khựng lại.
Tôi rất ngại ngùng: "Đến vội quá, quên mua quần áo, mượn tạm áo của anh mặc."
Trên người tôi mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của anh ấy.
Hà Minh Thâm dời tầm mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Không sao, cứ mặc đi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy anh ấy nói thêm một câu.
"Trước đây đâu phải chưa từng mặc."
...
Hà Minh Thâm tắm rửa xong xuôi, đã là nửa đêm rồi.
Tôi ngồi ở phòng khách đợi anh ấy. Anh ấy đi ra, nhìn ly cà phê tôi đặt trên bàn trà: "Muộn thế này còn uống cà phê, không ngủ à?"
"Chắc là không ngủ được rồi."
Tôi nhếch mép: "Có rất nhiều điều muốn nói.
Em luôn cảm thấy sẽ phải nói rất lâu."
Hà Minh Thâm gật đầu, rồi đi vào bếp, cũng pha cho mình một ly. Anh ấy bưng ly cà phê ngồi đối diện tôi.
Trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi lại chú ý thấy ngón tay cái của bàn tay trái anh ấy luôn xoa xoa đốt ngón tay trỏ.
Đây là hành động nhỏ khi anh ấy căng thẳng.
Không hiểu sao, tôi có chút đau lòng cho anh ấy, thế là buột miệng nói trước một câu: "Xin lỗi.
Em đã lừa anh."
Lần này, tôi không còn giấu giếm anh ấy điều gì nữa. Sự hiểu lầm về đôi chân của tôi, lý do chia tay bảy năm trước, cả quá khứ của tôi, gia đình của tôi, không bỏ sót một chi tiết nào.
Tất cả những gì Hà Minh Thâm muốn biết, tôi đều nói hết.
Nói đến cuối cùng, tôi phát hiện ra việc này không khó khăn như tôi tưởng.
Giống như trong lòng luôn có một tảng đá đè nặng, khi tôi nói ra những lời này, giống như đang từng chút một dời những tảng đá này đi. càng về sau, tôi càng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Hà Minh Thâm, những gì anh muốn biết, em đều đã nói cho anh biết rồi."
Cầm ly cà phê đã nguội lạnh từ lâu, tôi có chút bất an: "Anh còn gì muốn hỏi không?"
Hà Minh Thâm im lặng rất lâu. Lâu đến mức tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ấy, mới phát hiện ra anh ấy vẫn luôn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
Có kinh ngạc, thương xót, đồng cảm, hối hận... nhưng tuyệt nhiên không có trách móc.
Hà Minh Thâm hỏi tôi: "Một mình đi một con đường dài như vậy, em có từng thấy khổ không?"
Tôi không thể trái lương tâm, thế là thành thật gật đầu.
"Khổ, khổ chứ. Rất khổ là đằng khác. Nhưng chỉ cần nghĩ đến quãng đời còn lại đều là ngọt ngào, thì lại không thấy khổ nữa."
Hà Minh Thâm rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi tôi: "Vậy đối với em, anh là gì?"
Dù đã cố gắng thể hiện bình tĩnh hết mức có thể, nhưng khi hỏi câu này, vẫn khó giấu được giọng nói run rẩy.
"Là vị ngọt duy nhất trong nửa cuộc đời cay đắng của em."
Hà Minh Thâm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn tôi.
Trước đây khi còn bên nhau, tôi hầu như rất ít nói những lời tình cảm sến súa. Tôi luôn cảm thấy ngại ngùng, khó mở lời.
Nhưng bây giờ lại phát hiện ra, thì ra những lời này như thế này cũng có thể nói ra.
"Hà Minh Thâm, anh đối với em, rất hiếm có, rất trân quý, cho nên em không dám dùng anh để đánh cược, dù chỉ là một chút xíu."
Tôi hít sâu một hơi, rất nghiêm túc nhìn Hà Minh Thâm.
"Nhưng bây giờ em đã giải quyết được rắc rối của cuộc đời mình, em đã... là một người bình thường, có tư cách theo đuổi hạnh phúc của bản thân.
"Cho nên, em có thể theo đuổi anh không?"
Hà Minh Thâm nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh ấy càng như vậy, tôi càng hoảng.
Vừa định nói thêm gì đó để bày tỏ thành ý của mình, anh ấy lại nói: "Em luôn có tư cách."
Tôi không kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Tống Tống, em cho rằng, lý do anh xin chuyển công tác từ thành phố bên cạnh đến đây là gì?"
Rõ ràng, anh ấy không phải là người ở đây.
"Tại sao có nhiều khu dân cư như vậy, anh cứ nhất định phải đến khu nhà em để tuyên truyền kiến thức phòng cháy chữa cháy?"
Chỉ vì nhìn thấy ai đó đăng trạng thái chuyển nhà lên mạng xã hội. Hoá ra anh ấy cũng không phải là người không có tài khoản phụ.
Những điều tôi cho là bất ngờ và trùng hợp, đều là sự tính toán từ lâu của ai đó.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, không nói nên lời.
Hà Minh Thâm bỗng nhiên đứng dậy: "Nhưng em đã lừa anh lâu như vậy, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu."
Thấy anh ấy sắp về phòng, tôi vội vàng đuổi theo hỏi: "Vậy phải bao lâu?"
"Không biết."
Để lại câu nói này, anh ấy vào phòng đóng cửa lại.
Khi tôi nằm lên giường, đã là bốn giờ sáng rồi. Không biết có phải do tác dụng của ly cà phê kia hay không, tôi trằn trọc trên giường đến tận năm giờ vẫn chưa ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-gia-vo-bi-liet-di-nhan-do-an-bi-ban-trai-cu-bat-gap/chuong-7.html.]
Năm giờ một phút, cửa phòng bị gõ. Tôi bật dậy như cá chép, lao đến mở cửa.
Vì động tác quá lớn, chiếc áo phông nam rộng thùng thình treo lỏng lẻo trên người tôi, tôi lộ ra gần nửa bờ vai.
Hà Minh Thâm nhìn tôi, rất tự nhiên đưa tay giúp tôi kéo áo lên.
Tôi chợt nhận ra mặt mình đỏ bừng.
"Có chuyện gì không?"
"Đói bụng chưa?"
Anh ấy hỏi tôi.
"Dưới lầu có một quán ăn sáng, muốn xuống ăn sáng với anh không?"
Tôi không hề do dự, liên tục gật đầu.
Hà Minh Thâm đưa cho tôi hai bộ quần áo: "Mặc tạm đi, sáng mai trời sáng rồi đi mua."
Tôi nhận lấy quần áo, thấy anh ấy quay người muốn trở về, tôi theo bản năng đưa tay giữ lấy tay áo anh ấy.
Hà Minh Thâm khựng lại.
Tôi quan sát sườn mặt anh ấy.
"Anh... tha thứ cho em rồi?"
"Ừ."
"Khi nào?"
Tôi ngạc nhiên trước sự rộng lượng của anh ấy.
"Bốn giờ."
Anh ấy dùng mười phút ngắn ngủi, tha thứ cho sự lừa dối của tôi trong mấy năm.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhìn Hà Minh Thâm, lòng tôi chua xót.
Tôi ôm lấy eo anh ấy, tựa trán lên lưng anh ấy, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn."
Ở bên anh ấy, tôi dường như luôn được đối xử khác biệt.
Tôi có thể vô lý gây sự, có thể giận dỗi, nhỡ làm sai chuyện cũng có thể được tha thứ.
Ba tháng sau, tôi lại gặp dì của Hà Minh Thâm.
Tôi đến nhà anh ấy đưa đồ, ấn mật khẩu, mở cửa, mặt đối mặt với người phụ nữ đang đứng ở phòng khách.
Bà ấy liếc mắt một cái đã nhận ra tôi.
"Tống Tống?"
Tôi quá căng thẳng, đầu óc trống rỗng, gọi một tiếng: "Dì ạ."
Gọi xong mới thấy ngại ngùng, mặt bục một cái đỏ bừng.
Ngược lại, bà ấy lại cười trước: "Muốn uống một ly cà phê không?"
Bà ấy đến đây công tác, tiện đường đến thăm Hà Minh Thâm, ở lại nhà anh ấy hai ngày, mới đến hôm nay.
Gặp lại sau hai năm, tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Trước đây đã hứa sẽ không làm phiền Hà Minh Thâm nữa, nhưng không ngờ vẫn nuốt lời.
Vừa định mở miệng xin lỗi, tôi đã nghe thấy bà ấy nói: "Xin lỗi."
Tôi ngẩn người.
"Câu này, dì đã muốn nói từ lâu rồi."
Bà ấy nhìn tôi: "Hai năm nay dì thường nghĩ, có phải dì đã nói với con những lời quá khắc nghiệt hay không, rõ ràng lúc đó con cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn là một cô bé.
Con không thể lựa chọn xuất thân của mình, mà ngay cả đối tượng mà con lựa chọn cũng bị dì ngăn cản. Nghĩ đến chuyện này, dì luôn cảm thấy mình rất tệ.
"Bây giờ nhìn thấy con, dì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, Tống Tống, con rất kiên cường, rất giỏi."
Bà ấy đưa tay đặt lên mu bàn tay tôi.
Rất ấm áp.
"Con có thể tha thứ cho dì không?"
Tôi bất giác đỏ hoe mắt. Tôi lấy tay che mặt, lặng lẽ khóc rất lâu.
Bà ấy vẫn không nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên, tiếp khăn giấy cho tôi khi tôi cần.
Bà ấy vỗ nhẹ lưng tôi.
"Sau này, cứ gọi dì là dì giống như Minh Thâm đi.
Bố mẹ nó cũng rất muốn gặp con, có thời gian thì đến nhà chơi."
Vào khoảnh khắc này, tôi vô cùng tin tưởng một câu nói mà tôi từng đọc.
Có lẽ, trong cuộc đời mỗi người, phúc họa thật sự là có số cả.
Nửa cuộc đời trước, tôi đã chịu quá nhiều khổ, cho nên quãng đời còn lại đều là con đường bằng phẳng đầy hoa.
Đối với chuyện tôi và Hà Minh Thâm tái hợp, Trình Nhiễm phản ứng rất lớn.
"Nhanh vậy á?! Chị em à, cậu đỉnh quá."
Cô ấy đắc ý về công lao trợ giúp của mình, vừa la hét bảo tôi và Hà Minh Thâm mời cô ấy ăn cơm.
Tôi nheo mắt nhìn cô ấy: "Cậu bị làm sao vậy?
"Bạn thân của người ta đều không mong bạn mình yêu đương, sao cậu cứ mong tớ và Hà Minh Thâm thành đôi vậy?"
Trình Nhiễm không ngẩng đầu lên, chăm chú chải lông cho con ch.ó nhà mình: "Vì mong cậu hạnh phúc đó.
Cậu tâm tư nhạy cảm, khả năng đồng cảm quá mạnh, cậu đối xử với người khác rất tốt, nhưng lại luôn thích trừng phạt bản thân mình.
Làm bạn với cậu rất vui, nhưng chị em à, đừng quá khắt khe với bản thân.
Cậu cũng xứng đáng có được hạnh phúc mà."
Cô ấy nói: "Tớ thấy Hà Minh Thâm cũng được đó, ha ha ha ha ha."
Tôi còn chưa kịp cảm động, cô ấy đã kéo tôi đứng dậy.
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Dưới lầu mới mở một quán lẩu cay, để chúng ta đi đánh giá xem sao.
"À đúng rồi, cậu mời khách."