Tôi giả vờ bị liệt đi nhận đồ ăn, bị bạn trai cũ bắt gặp - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:13:10
Lượt xem: 231
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi muốn quay lại tìm anh, nhưng trong lòng lại có khúc mắc, chỉ có thể dùng tài khoản phụ liên tục theo dõi Weibo và vòng bạn bè của anh, như một con chuột lén lút, cố gắng tìm ra một chút bằng chứng nào đó cho thấy tôi và anh vẫn còn khả năng tái hợp.
Nhưng tôi lại không tìm thấy bằng chứng nào cả, còn phát hiện anh rất có thể đã có bạn gái mới.
Thế là tôi triệt để từ bỏ.
Giống như tôi từng nói, tôi rất sợ làm phiền người khác. Bây giờ đối với anh mà nói, có lẽ tôi chính là phiền phức.
Tôi bắt đầu chậm rãi thuyết phục bản thân sống tốt cuộc đời của một người bình thường.
Không yêu đương cũng không sao. Sống tốt, có một hai người bạn tri kỷ, thỉnh thoảng ra ngoài du lịch, ngắm nhìn thế giới, vậy là được rồi.
Nhưng không ngờ, một năm sau, tôi lại gặp lại Hà Minh Thâm theo cách này.
……
Hà Minh Thâm vẫn đang chờ câu trả lời của tôi.
Những ngón tay tôi đặt trên chân hơi co lại.
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em có thể hỏi anh một câu được không?"
"Em hỏi đi."
"Bây giờ anh..."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Có bạn gái không?"
"Không có."
Hà Minh Thâm trả lời không chút do dự: "Trước giờ chưa từng có."
Tôi hơi trợn to mắt.
Theo bản năng lặp lại: "Trước giờ chưa từng có?
Vậy tấm ảnh chụp bóng lưng một người phụ nữ anh đăng trên Weibo năm ngoái, không phải bạn gái anh sao?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hà Minh Thâm nhớ lại một chút, rồi nói: "Bức ảnh em nói, có lẽ là mẹ anh."
"……"
Tôi im lặng một lúc lâu: "Dì giữ dáng tốt thật."
Hà Minh Thâm: "Vậy ra, em vẫn luôn theo dõi Weibo của anh sao?
"Lúc trước không phải đã chặn hết tài khoản mạng xã hội của anh rồi sao?"
Ầy da, ai mà chẳng có tài khoản phụ chứ?
Tôi cúi đầu, hơi hoảng.
Lúc tôi lấy hết dũng khí, chuẩn bị thú thật với anh, lại thấy Trình Nhiễm vội vã chạy tới.
Cô ấy nắm lấy tay vịn xe lăn, đón lấy tôi từ tay Hà Minh Thâm.
"Làm phiền rồi!
"Lần sau gặp lại nha."
Không phải, cô ấy vội cái gì chứ?
Tôi nhỏ giọng nói: "Cậu có nhất thiết phải đúng giờ như vậy không? Tớ còn chưa nói xong mà!"
"Không vội không được!"
Trình Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Bà lão đó tưởng hai đứa mình là kẻ lừa đảo, bây giờ đang mượn loa phóng thanh, muốn vạch trần chúng ta ăn trộm xe lăn của bà ấy kìa!
"Phải nhanh chóng trả lại thôi, tớ không muốn lên bản tin xã hội ngày mai đâu."
Cô ấy bẻ lái một cái, xe lăn chuyển vào đường lớn.
Tôi quay đầu lại, không còn thấy bóng dáng của Hà Minh Thâm đâu nữa. Tôi đạp phanh chân xuống đất rồi nhanh nhẹn đứng dậy: "Vậy chúng ta phải nhanh lên, bà cụ kia giọng to lắm, kẻo Hà Minh Thâm nghe thấy thì toi."
Nói xong, tôi và Trình Nhiễm mỗi người một bên nhấc xe lăn lên, rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-gia-vo-bi-liet-di-nhan-do-an-bi-ban-trai-cu-bat-gap/chuong-6.html.]
Để báo đáp công lao trợ giúp của Trình Nhiễm, bữa lẩu cay ở chợ đêm hôm đó là tôi mời.
Sau khi biết Hà Minh Thâm còn độc thân, cô ấy bảo tôi thừa thắng xông lên, nhanh chóng cưa đổ anh ấy.
Không cần cô ấy nói, tôi cũng nghĩ như vậy.
Mấy ngày nay, tôi và Hà Minh Thâm vẫn giữ liên lạc.
Chỉ là những lời hỏi thăm đơn giản thôi cũng đủ khiến tôi thấy mãn nguyện.
Tôi cảm nhận được trong quá trình trò chuyện, anh ấy luôn cố tình né tránh chủ đề về đôi chân của tôi, nên định hẹn một buổi để nói rõ mọi chuyện với anh ấy.
Ai ngờ, cuộc sống luôn đầy kịch tính.
Trưa hôm nay, tôi bị tiếng ồn ào bên ngoài cửa đánh thức. Vừa mở cửa ra, dì hàng xóm đã vội vàng nói: "Cháy nhà dưới tầng rồi! Mau xuống lầu đi!"
Chiếc chăn điện của nhà dưới bị rò điện, tự bốc cháy, chỉ một lát sau cả tầng đều ngập khói.
Tôi mặc đồ ngủ, cầm điện thoại chạy vội ra cầu thang.
Trong lúc đó, tôi giúp dì hàng xóm một tay, ôm con ch.ó nhà dì ấy vào lòng, cứ thế vội vã chạy xuống lầu.
Chạy được nửa đường, tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới lớn hơn hẳn.
"Lính cứu hỏa đến rồi!"
"Đã sơ tán hết chưa?"
"Đã sơ tán hết cư dân tầng mười bốn chưa?"
Giọng này, nghe sao cũng thấy quen quen.
Tiếng bước chân ồn ào càng lúc càng lớn, tôi cúi đầu, chạm mặt Hà Minh Thâm đang nhanh chóng chạy lên.
Khoảnh khắc anh ấy nhìn thấy tôi, anh ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Rồi anh ấy không dừng bước, tiếp tục chạy lên.
Khi đi ngang qua tôi, anh ấy nói rất nhỏ: "Đi đến chỗ an toàn đợi anh."
Anh ấy cứ thế đi ngược dòng người lên trên.
Tôi quay đầu nhìn bóng lưng anh ấy càng lúc càng nhỏ, cho đến khi biến mất.
May mắn thay, đám cháy không lớn lắm. Chỉ khoảng mười phút sau, đám cháy đã được dập tắt hoàn toàn.
Gần một tiếng sau, sau khi xác định tàn lửa đã tắt hẳn, lính cứu hỏa mới rút lui.
Hà Minh Thâm từ lối thoát hiểm đi ra, nhìn quanh một lượt.
Khi nhìn thấy tôi mặt mày lấm lem ngồi bên bồn hoa, ánh mắt anh ấy khựng lại, rồi lại rời đi để xử lý công việc.
Trong nhà toàn khói, tối nay không thể ở được rồi. Hàng xóm đã liên hệ chỗ ở tạm thời, tôi cầm điện thoại gọi cho Trình Nhiễm.
Tôi kể sơ qua sự việc cho cô ấy, cô ấy sợ hãi kêu lên "Má ơi. May mà không có chuyện gì lớn".
Cậu cứ đến nhà tớ ở tạm đi, mật khẩu cậu biết rồi mà."
Hai ngày nay cô ấy đi xem concert của thần tượng ở thành phố bên cạnh, tạm thời chưa về được.
Tôi đáp lời, nói chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Vừa quay người lại, tôi đã thấy Hà Minh Thâm đứng cách tôi không xa.
Anh ấy tựa vào xe cứu hỏa, đang uống nước.
Ánh mắt anh ấy dừng lại trên đôi chân thẳng tắp, thon dài của tôi, không mang theo bất kỳ dục vọng nào, mà chỉ toàn là sự dò xét.
Đặt cốc nước xuống, anh ấy nói: "Lúc xuống lầu ôm chó mà vẫn nhanh nhẹn như vậy, bình thường có hay tập thể dục không?"
Tôi: "..."
"Chuyện này, nói ra thì dài dòng lắm."
"Em có thể nói ngắn gọn."
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.