Tôi dùi mài kinh sử thi đỗ ra khỏi chốn thâm sơn cùng cốc đó, vừa mới kết thúc thực tập ở công ty, lãnh đạo kỳ vọng vào tôi, tiền đồ của tôi vô hạn, dựa vào cái gì tôi phải ch//ết cùng tên cặn bã này?
Tôi không cam tâm, cũng không muốn.
Tôi muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị Vũ Cường nhìn thấu ý định.
"Cứ báo đi, chỉ cần không bị kết án tử hình, ông đây vẫn có thể ra ngoài, ông đây vừa ra ngoài, việc đầu tiên là gi//ết ch//ết mày.
Đến lúc đó, mày sẽ không có cơ hội hối hận đâu."
Chân đất không sợ kẻ đi giày, Vũ Cường đã không còn gì để mất nữa.
Ở trong tù mười năm, trên người ông ta có thêm một tầng u ám, chỉ cần bị ông ta nhìn chằm chằm một cái, đã khiến tôi không thể chống cự nổi mà sợ hãi.
Để cầm chân ông ta, tôi đã tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm bấy lâu, thậm chí còn ứng trước một tháng lương của công ty.
Nhưng chừng đó vẫn như muối bỏ biển, căn bản không giải quyết được gì.
Cuộc sống vốn đang tốt đẹp của tôi lại một lần nữa bị kéo vào bóng tối.
Mà lúc đó tôi, mới chỉ hai mươi ba tuổi.
Tôi đã từng nghĩ đến việc thú thật với Hà Minh Thâm, nhưng còn chưa kịp nói, Hà Minh Thâm đã đụng độ Vũ Cường trước.
Ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi của tôi, Vũ Cường đến tìm tôi đòi tiền. Tôi không lôi ra được đồng nào, ông ta không nhịn được mà đánh tôi.
Chuyện xảy ra ngay trong con hẻm không xa bên ngoài nhà trọ.
Mà cảnh tượng này, bị Hà Minh Thâm vội vã trở về chúc mừng sinh nhật tôi bắt gặp. Anh xông lên kéo Vũ Cường ra, đè người xuống đất đánh cho một trận.
Người đi đường bị dọa sợ, báo cảnh sát.
Họ bị đưa đến đồn cảnh sát, ồn ào đến tận nửa đêm.
Dì của Hà Minh Thâm vừa hay đi công tác ở thành phố này ra mặt, đưa người ra ngoài.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho anh, dì anh đặc biệt tìm đến tôi.
"Minh Thâm không biết chuyện gia đình con, dì cũng không muốn nó biết."
Bà ấy lấy ra một tờ chứng nhận.
"Thế giới này nhỏ bé thật, không ngờ cô bé mà dì từng tài trợ, đã lớn như vậy rồi."
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bà ấy.
Đó là một người phụ nữ tri thức và thanh lịch: "Dì rất vui vì con có thể trưởng thành tốt như vậy, nhưng Tống Tống, Minh Thâm không hợp với con."
Bà ấy nói, gia đình họ đã vạch sẵn con đường cho tương lai của Hà Minh Thâm.
Bà ấy nói, tôi sẽ là biến cố của Hà Minh Thâm.
Bà ấy nói, gia đình họ rất cởi mở, chỉ cần tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, họ sẽ chúc phúc cho chúng tôi.
Nhưng đây, không phải lỗi của tôi mà...
Tôi nhìn tờ giấy mỏng trên bàn, cảm giác như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng, mắt cay xè.
Câu nói này, tôi không nói ra được với bà ấy.
Nước mắt trong hốc mắt, cũng không có tư cách rơi trước mặt bà ấy.
Vì bà ấy đã tài trợ cho tôi học hết cấp ba, bà ấy là quý nhân của tôi.
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-gia-vo-bi-liet-di-nhan-do-an-bi-ban-trai-cu-bat-gap/chuong-5.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hà Minh Thâm thậm chí còn không biết người mà anh đánh tối hôm đó là ai, chỉ cho rằng đó là một tên say rượu có ý đồ bất chính.
Vì vậy khi nhìn thấy tôi, anh còn nâng mặt tôi lên xem xét kỹ lưỡng.
"Có bị thương không?"
Rõ ràng người bị bầm dập mặt mày là anh.
Tôi lắc đầu, kéo anh đi ăn tối. Sau đó, tôi và anh vẫn đối xử với nhau như bình thường.
Chỉ là, tính khí của tôi trở nên thất thường hơn, trở nên thích chiến tranh lạn với anh, thích cố tình nói những lời cay độc đ//âm vào tim gan người khác, thích vô cớ gây sự.
Qua hơn một tháng, tôi nói chia tay với Hà Minh Thâm.
Tôi nói chúng tôi không hợp nhau, nói đã cảm thấy chán đoạn tình cảm này rồi.
Ngày hôm đó, Hà Minh Thâm từ thành phố lân cận trở về, đứng dưới lầu nhà tôi suốt một đêm, liên tục gửi tin nhắn cho tôi.
Nhưng tôi ép không được trả lời.
Cứ thế, tôi đứng bên cửa sổ cả một đêm, nhìn anh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai ba tiếng sau khi trời sáng, tôi chuyển đi, chỉ xách theo một chiếc vali.
Tôi rời xa Hà Minh Thâm, mang theo cả Vũ Cường, rời xa anh.
Từ ngày đó trở đi, Hà Minh Thâm không còn gửi cho tôi một tin nhắn nào nữa.
Tôi cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không thoát khỏi Vũ Cường, cho đến khi ông ta chết.
Nhưng không ngờ, lần này vận may của tôi không tệ.
Vũ Cường cầm số tiền tôi đưa cho ông ta lại đi đánh bạc, càng đánh càng lớn, càng đánh càng nhiều.
Lần cuối cùng đến tìm tôi, mắt ông ta sáng lên: "Đưa cho tao thêm mười vạn nữa, tao có đường dây đi Ma Cao, lần này tao nhất định sẽ phất lên."
Tôi chú ý thấy trong túi ông ta giấu một con dao. Ông ta đã cùng đường mạt lộ rồi, tôi không thể không đồng ý với ông ta.
Tôi mượn Trình Nhiễm mười vạn, đưa cho ông ta.
Vũ Cường cầm số tiền này đến Ma Cao, nhưng một tháng sau, cảnh sát tìm đến tôi.
Họ cầm ảnh của Vũ Cường, yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát để điều tra.
Họ nói, Vũ Cường thua rất nhiều tiền ở sòng bạc ngầm ở Ma Cao, không chịu nhận nợ, còn rút d//ao gây sự, trong lúc tranh chấp đánh nhau, ngã xuống đất, con d.a.o đó đ.â.m vào t//im ông ta, ch//ết ngay tại chỗ.
Vũ Cường ch//ết rồi?
Vũ Cường ch//ết rồi!
Tôi ngồi trong đồn cảnh sát, không kìm được mà bật cười.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến cuối cùng, khóe mắt rỉ ra nước mắt.
Cơn ác mộng bao trùm tôi bấy lâu nay, cứ thế, không hề báo trước, đột nhiên tan biến.
……
Khoảnh khắc bước ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu.
Ánh nắng cực kỳ chói chang, nhưng tôi lại cảm thấy thật ấm áp thoải mái.
Tôi nghĩ, bây giờ, tôi chắc đã có thể được coi là một người bình thường rồi nhỉ.
Đã gần một năm kể từ khi tôi chia tay với Hà Minh Thâm.