Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi giả vờ bị liệt đi nhận đồ ăn, bị bạn trai cũ bắt gặp - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:13:05
Lượt xem: 222

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hà Minh Thâm một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, tay kia đưa ra trước mặt tôi, ngăn tôi bị quán tính hất văng ra.

Hai tay tôi theo bản năng nắm lấy cánh tay anh.

Tôi quay đầu lại nhìn Hà Minh Thâm, trên mặt anh là vẻ lo lắng còn chưa kịp tan đi.

Trình Nhiễm chậm chân hơn, lúc này mới đến. Thấy tình hình, bước chân cô ấy nhanh chóng chuyển hướng, đi về phía ngược lại.

"Vậy... tôi đi vệ sinh đây."

Hà Minh Thâm đẩy tôi đến con đường nhỏ bằng phẳng. Tôi còn chưa nghĩ ra nên nói gì, anh đã mở lời trước.

"Lần trước gặp nhau xong, đội bắt đầu tập huấn, điện thoại đều bị thu hết, ngày mai mới trả lại.

Không phải anh cố ý không liên lạc với em."

Đây là... đang giải thích sao?

Tôi véo mạnh lên bắp đùi mình, giả vờ không để ý: "Không sao."

Im lặng đi một đoạn, Hà Minh Thâm dừng lại. Anh đi đến bên cạnh xe lăn, ngồi xổm xuống, hơi ngẩng đầu nhìn tôi.

"Tống Tống, chúng ta có thể nói chuyện được không?"

Tôi không thể tránh né, buộc phải đối diện với anh, tim không kìm được mà đập nhanh hơn.

Đôi mắt anh rất đẹp, sáng và có thần, như chứa một hồ nước.

Tôi theo bản năng gật đầu.

Thế là tôi nghe thấy anh hỏi tôi: "Năm đó, em chia tay với anh, thật sự là vì em cảm thấy chán anh sao?

"Hay là vì... bệnh của em?"

Người này thật là, có phải là xem phim thần tượng quá 180 phút không vậy trời.

Đôi mắt Hà Minh Thâm đã hơi đỏ lên, có lẽ, trong đầu anh đã chiếu xong một vở bi kịch tình yêu rồi.

Nhưng rất tiếc, không phải, anh ấy nghĩ sai rồi, tôi đâu có bệnh.

Nhưng tôi cũng không hề cảm thấy chán anh.

Ban đầu chia tay, là do nhiều yếu tố thúc đẩy, là một kết cục bất đắc dĩ.

***

Tôi xuất thân từ nông thôn, từ một gia đình bất hạnh từ gốc.

Bố tôi khi đi làm thuê bị thanh thép x//uyên th//ủng tim, chưa kịp đưa đến bệnh viện đã qua đời.

Ông chủ không có lương tâm, sau khi sự việc xảy ra đã nhanh chóng bỏ trốn, chúng tôi cũng không nhận được tiền bồi thường.

Mẹ tôi tái giá sau một năm, nhưng bà ấy thật sự không may mắn, người đàn ông đó là một kẻ ngh//iện rượu, ngh//iện cờ bạc.

Ông ta thua hết tiền, uống say, và đ//ánh mắng tôi và mẹ là cách ông ta trút giận.

Mẹ tôi cứ nhẫn nhịn như vậy...

Đến năm tôi tốt nghiệp cấp hai, tôi thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm của thị trấn.

Ngày hôm đó bố dượng rất vui, nói tôi làm rạng danh cho nhà ông ta.

Ông ta mua thức ăn về, lại uống rất nhiều rượu.

Ông ta vừa uống vừa nhìn tôi, cười cười: "Tống Tống lớn rồi, lớn rồi."

Đêm đó, ông ta mò mẫm vào phòng tôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-gia-vo-bi-liet-di-nhan-do-an-bi-ban-trai-cu-bat-gap/chuong-4.html.]

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mẹ tôi bị tiếng hét của tôi đánh thức, bà cầm kéo xông vào. Nhưng bà quá gầy yếu, chiếc kéo trong tay bà dễ dàng bị người đàn ông đó cướp đi.

Mà bà ấy vì bảo vệ tôi, b//ụng bị đ//âm th//ủng.

Tôi phát điên gào khóc, tiếng kêu cứu của tôi thu hút những người hàng xóm xung quanh.

Họ giúp tôi báo cảnh sát.

Nhưng đã muộn. Mẹ tôi mất rồi.

Mà người đàn ông ghê tởm đó chỉ bị phán mười năm tù.

Tôi được những người hảo tâm tài trợ để học cấp ba.

Ba năm cấp ba, tôi không dám lơ là một giây phút nào, tôi muốn thi ra ngoài, tôi muốn thoát khỏi vùng núi này.

Thị trấn không lớn, tôi vừa học, vừa tranh thủ thời gian đi làm thêm. Tôi muốn tiết kiệm tiền học đại học.

Khi điểm thi đại học được công bố. Nhìn thấy số điểm hiển thị trên màn hình, đầu óc tôi trống rỗng.

Đỗ rồi.

Sau khi mẹ tôi qua đời, đó là lần đầu tiên tôi khóc.

Trong quán net nhỏ bé, tôi nằm gục trên bàn ở góc khuất nhất, khóc đến xé lòng xé phổi.

Sau đó, tôi học đại học, rồi gặp Hà Minh Thâm.

Vì môi trường sống từ nhỏ, tôi rất sợ làm phiền người khác. Vì vậy sau khi bị gãy chân, tôi theo bản năng nói với anh: "Không sao, không sao."

Ở bên Hà Minh Thâm, tôi thỉnh thoảng phát hiện ra, mình vẫn có thể giống như những cô gái bình thường, tức giận có thể nói ra, vui vẻ cũng có thể nói ra, không cần phải luôn kìm nén.

Có lẽ phần lớn mọi người không thể hiểu được, làm một người bình thường từng là mong ước bấy lâu của tôi.

Nhưng ngay khi mong ước này sắp thành hiện thực, bố dượng của tôi, Vũ Cường, ra tù.

Đó là hai năm trước, năm thứ hai sau khi tôi tốt nghiệp.

Lúc đó Hà Minh Thâm vừa thi đỗ vào lính cứu hỏa, được phân đến thành phố lân cận. Tôi và anh bắt đầu yêu xa.

Vũ Cường ngồi xổm dưới lầu nhà trọ của tôi, chặn đường tôi.

Ông ta không định làm gì tôi, chỉ là muốn tiền. Tôi không cho, ông ta lại lấy ra một tấm ảnh.

Đó là ảnh tôi tiễn Hà Minh Thâm ra ga tàu cao tốc.

"Đây là bạn trai mày à? Con tiện nhân mày cũng giỏi tìm đấy, gia cảnh cũng khá giả nhỉ, mặt mũi cũng sáng sủa."

Tôi giật lấy tấm ảnh, trừng mắt nhìn ông ta: "Ông muốn làm gì?"

"Mày không cho tao tiền, tao sẽ đi tìm nó đòi."

Ông ta rít một hơi thuốc, dưới làn khói mờ ảo, khuôn mặt ông ta hiện ra như ác quỷ: "Tao còn phải nói với nó, mười năm trước, tao vào phòng mày..."

"Ông chưa làm được gì!"

Tôi nhíu mày gầm lên.

Nhưng ông ta lại cười: "Chuyện đó ai biết được? Ồ, mẹ mày biết, nhưng bà ta c.h.ế.t rồi, không phải sao?

Sau đó, những người dân làng đến, họ chỉ thấy mày quần áo xộc xệch, họ không nói lung tung sao?

Không nói rõ được đâu, Tống Tống, mày không nói rõ được đâu."

Tôi đã không còn nhớ lúc đó mình đã phản ứng thế nào lúc đó, chỉ cảm thấy bị kích thích đến choáng váng đầu óc, cần phải vịn vào tường mới đứng vững được.

Tôi đã nghĩ đến việc dứt khoát lấy d.a.o đ//âm c.h.ế.t ông ta, cùng lắm thì c.h.ế.t chung.

Nhưng dựa vào cái gì?

Loading...