Họ nhìn nhau, chia làm hai ngả đi đến hai nhà khác.
Tôi vẫn còn ngơ ngác, Hà Minh Thâm đã cúi người bế xốc tôi lên kiểu công chúa.
Tôi: "!"
Một tay tôi vẫn còn đang xách đồ ăn...
Anh bước đi rất vững, tôi dựa vào người anh, bên tai dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội truyền đến từ lồng n.g.ự.c anh.
À, thật ra cũng có thể là của tôi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hà Minh Thâm cực kỳ cẩn thận đặt tôi lên giường.
Anh đứng bên giường một lúc, đặt một tờ rơi tuyên truyền an toàn phòng cháy chữa cháy lên tủ đầu giường của tôi: "Cái này… em nhớ đọc nhé."
"Được."
Anh lại im lặng, hồi lâu sau cuối cùng cũng hỏi: "Chân của em…"
"Một bệnh hiếm gặp!" Cô bạn thân ở đầu dây bên kia trả lời còn nhanh hơn tôi.
"Đừng nhắc nữa, đây cũng là tâm bệnh của Tống Tống."
Cô ấy thật là mở miệng là nói bậy!
Tôi sợ cô ấy lại nói ra điều gì kinh khủng, vội vàng giật lấy điện thoại cúp video.
"Anh đừng nghe cô ấy nói bậy."
Tôi giải thích lung tung: "Chuyện này…"
"Không sao." Hà Minh Thâm nói: "Em không muốn nói thì không nói nữa."
Mắt anh dường như đỏ hơn, vội vàng nghiêng đầu đi.
"Anh đi kiểm tra nhà bếp của các em một chút."
Sau khi anh rời khỏi phòng, tôi ngơ ngác nhìn trần nhà, trong lòng khổ sở.
Chia tay với anh hai năm rồi, tôi thật sự vẫn chưa quên được anh.
Nhưng dùng cách này để lừa anh, tôi lại không qua nổi cái gai trong lòng…
Tôi vò đầu, thiên thần và ác quỷ trong tôi bắt đầu giao chiến.
Khoảng mười phút sau, Hà Minh Thâm đi ra.
Vẻ mặt anh có chút lúng túng: "Anh kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì.
"Hôm nay đang trong ca, anh không thể ở lại lâu."
"Không sao không sao, anh làm việc đi."
Anh đi đến cửa, đột nhiên quay đầu hỏi tôi: "Số điện thoại của em chưa đổi chứ?"
"Chưa đổi."
"Vậy thì… anh sẽ liên lạc với em sau."
Anh xoay người mở cửa, tôi nhìn thấy anh đang cầm một cục đen thùi lùi trên tay phải, đột nhiên hỏi: "Trong túi bên tay phải của anh… là cái gì vậy?"
Mặt anh đỏ bừng: "Anh giúp em dọn dẹp rồi, không sao, anh sẽ không nói với ai đâu."
Tôi có chút ngơ ngác, lại cẩn thận nhìn thứ trên tay anh một lần nữa.
Trong đầu tôi lúc này mới chợt lóe lên một tia sáng.
Má ơi, cái thứ này sao mà giống phân thế!
Hôm qua Trình Nhiễm mang hai con ngáo nhà cô ấy đến nhà tôi chơi. Từ sau khi họ về, nhà tôi vẫn có một mùi hôi gì đó thoang thoảng…
Lúc đó tôi không tìm được mùi đó từ đâu ra...
Giờ phút này, tôi ngẩng đầu nhìn Hà Minh Thâm, anh lại cố tình lảng tránh ánh mắt, không nhìn thẳng vào tôi.
Chết tiệt! Thằng nhóc này chắc chắn tưởng là tôi ị ra!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-gia-vo-bi-liet-di-nhan-do-an-bi-ban-trai-cu-bat-gap/chuong-2.html.]
Thấy anh sắp đẩy cửa đi ra ngoài, tôi giận dữ hét lên: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
Hà Minh Thâm dừng bước.
Tôi không dám thở mạnh, vội vàng nói: "Hôm qua 2 con ngáo nhà Trình Nhiễm hôm qua đến nhà em chơi."
Anh khựng lại một chút, trong mắt có vẻ chợt hiểu ra, nhưng cũng không nói gì nhiều, cười cười, đáp lại một tiếng biết rồi liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng một lần nữa chìm trong tĩnh lặng.
Không lâu sau, Trình Nhiễm gọi điện thoại đến. Cô ấy nắm bắt thời gian chuẩn thật.
"Sao rồi? Người đi rồi à?"
"Ừ."
"Tống Tống cậu cố lên! Tranh thủ nối lại tiền duyên!"
Cô ấy đặc biệt kích động, tôi lại rất bình tĩnh.
"Chắc là không nối lại được đâu."
"Vì sao?"
"2 con ngáo nhà cậu ị ra ở nhà tớ, bị anh ấy phát hiện, anh ấy tưởng là tớ ị ra."
"…Cậu không giải thích à?"
"Giải thích rồi."
Hai hàng nước mắt của tôi chảy dài trên má: "Nhưng tớ thấy hình như anh ấy không tin, còn có thể cho rằng tớ đổ tội lên đầu 2 con chó…"
Tóm lại, trong thời gian ngắn tới đây, có lẽ tôi không có mặt mũi gặp anh ấy nữa.
***
Nhưng có vẻ tôi nghĩ nhiều rồi, người ta căn bản không có ý định tìm tôi, lời nói sau này sẽ liên lạc với tôi, cũng chỉ là lời nói xã giao mà thôi.
Đã mấy ngày rồi, đến một tin nhắn từ anh ấy cũng không có.
Nhưng cũng bình thường thôi, dù sao lúc trước chia tay, là do tôi không tốt.
Tôi ngồi trên ghế bên bờ sông, lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Những cặp tình nhân ân ái đi qua sau lưng tôi, nắm tay nhau cười đùa.
Tuy không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng ít nhất lúc này họ đang hạnh phúc.
Tôi không thể kìm lại được mà nhớ lại bảy năm trước.
Bảy năm trước, tôi và Hà Minh Thâm dường như cũng như vậy.
Tôi và Hà Minh Thâm là bạn học đại học, vì một sự cố mà quen biết nhau.
Hôm huấn luyện quân sự, một đoàn người tranh nhau vào căng tin, tôi kịp không nhìn đường, đ.â.m sầm vào một bạn nam đi ngang qua.
Bạn nam không sao, còn tôi bị đ.â.m bay ra ngoài, còn bị gãy chân.
Chuyện này vốn là tôi đuối lý, cũng không muốn bạn nam kia chịu trách nhiệm.
Nhưng anh ấy lại ngày ngày cõng tôi lên xuống cầu thang, đúng giờ đưa tôi đến bệnh viện thay thuốc, kiểm tra vết thương.
Tôi bỗng dưng cảm thấy nam sinh này thật tốt, hơn nữa bộ dạng cũng không tồi.
Quá nhiều lý do cho sự đồng thuận, tôi nổi lòng tham.
Chân còn chưa khỏi hẳn, tôi đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đuổi theo người ta.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước có thể theo đuổi được Hà Minh Thâm, có lẽ tôi đã dùng hết vận may nửa đời luôn rồi.
Chúng tôi chính thức hẹn hò năm thứ hai đại học, tính cách hợp nhau, nói chuyện cũng tâm đầu ý hợp.
Anh ấy luôn tạo ra những điều bất ngờ nhỏ bé trong cuộc sống bình dị của tôi.
Chúng tôi đã cùng nhau leo núi Thái Sơn vào ban đêm, cũng đã ngồi tàu hỏa một ngày một đêm đến Tây Tạng.
Anh ấy đã từng không để ý đến ánh mắt dị thường của người khác, dưới pháo hoa rực rỡ, lớn tiếng hô: "Tôi sẽ cùng Tống Tống sống tốt một đời!"