Tôi giả vờ bị liệt đi nhận đồ ăn, bị bạn trai cũ bắt gặp - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 343
Cuối tuần, tôi nghỉ ở nhà.
Đang ngủ gà gật, tôi bị bà gọi điện đánh thức.
Đầu tiên là màn hỏi han tình hình yêu đương của tôi như lệ thường, sau đó bà bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Tôi bật loa ngoài, chuyển ra ngoài màn hình chính, đặt một suất đồ ăn.
Tôi cẩn thận chọn xong bữa trưa thập cẩm, bà vẫn chưa nói xong, thậm chí còn rất nhạy bén phát hiện ra điều gì đó.
"Bà nói nhiều như vậy, con có nghe lọt gì không đấy?
"Không tìm người để sống cùng, sau này già rồi ai chăm sóc con?
Đã ăn cơm trưa chưa? Lại định đặt đồ ăn ngoài đúng không?
"Con xem con đấy, nếu không kết hôn, sau này già yếu nằm liệt giường đến đồ ăn còn không lấy được, bà xem con làm thế nào?!"
Tôi ừ hử cho qua chuyện: "Vâng vâng vâng, con biết rồi, sáng mai con ra đường tìm, gặp được anh chàng nào lạc đường thì con cưu mang một người ha."
Nói xong, tôi mặc kệ bà phản ứng thế nào, vội vàng cúp điện thoại.
Nằm trên giường thả lỏng bản thân một lúc, lướt mạng xã hội một lát, lại chạy đi gọi video tâm sự với cô bạn thân.
Dạo này cô bạn thân A Nhiễm đang yêu đương, không để ý đến tôi mấy, mỗi lần nói chuyện là lại giục tôi tìm đối tượng.
"Tống Tống à, từ khi cậu chia tay với Hà Minh Thâm, cứ như người xuất gia ấy, như thế không được đâu."
"Đừng nói nữa, nói nữa thì giống bà tớ mất."
"Được, chiều nay đi chơi không?"
"Cũng được..."
Đang định hẹn thời gian địa điểm, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Bên ngoài có tiếng nói: "Đồ ăn của bạn."
Nhanh ghê...
"Cứ để ở cửa là được!" - Tôi hô một tiếng.
Khoác áo khoác và quần vào, trong đầu tôi chợt lóe lên lời cằn nhằn của bà vừa nãy.
Già yếu nằm liệt giường đến đồ ăn còn không lấy được?
Khinh thường ai vậy?
Tôi để điện thoại sang một bên, nói với cô bạn thân: "Bạn hiền, xem tớ biểu diễn một tài lẻ cho cậu xem."
Nhìn tôi bò xuống giường, cô bạn thân ngớ người: "Cậu làm gì đấy?"
Tôi hì hục dùng hai cánh tay chống xuống đất, không hề dùng một chút sức nào từ eo trở xuống, gian nan nhích về phía cửa.
Chưa bò được mấy bước, tôi đã thở hổn hển.
Không sao, đây mới là lần đầu tiên, đợi quen rồi là được.
Kể cả đến khi già yếu nằm liệt giường, tôi sẽ không bao giờ đến nỗi ch//ết đói.
Từ giường đến cửa, một đoạn đường ngắn ngủi sáu bảy mét, tôi bò mất gần bốn phút.
Khó khăn lắm mới bò được đến cửa, tôi thở phào nhẹ nhõm, duỗi dài cánh tay, ngón tay run rẩy, cuối cùng cũng với được tay nắm cửa.
Cạch, cửa mở ra.
Nhìn ra ngoài cửa, tôi cảm giác như trời suýt sập xuống.
Tại sao người giao đồ ăn lại để đồ xa như vậy?!
Cô bạn thân ở đầu bên kia điên cuồng gọi tôi: "Cậu mau đứng dậy đi, bị người ta nhìn thấy thì làm sao?"
"Không sao, bình thường sẽ không có ai đến đâu."
Tôi nổi tính bướng bỉnh: "Tớ đã bò đến đây rồi, sao có thể bỏ dở nửa chừng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-gia-vo-bi-liet-di-nhan-do-an-bi-ban-trai-cu-bat-gap/chuong-1.html.]
Vừa nói, tôi vừa dồn sức vào cánh tay trái và cánh tay phải, nhích thêm một đoạn dài về phía trước.
Nửa thân trên đã ra khỏi cửa, tôi duỗi dài cánh tay thử xem. Đáng ghét, vẫn còn thiếu một chút, chỉ có thể lại bò thêm một chút về phía trước.
Tôi bò quá chăm chú, hoàn toàn không để ý đến cửa thang máy ở cuối hành lang từ từ mở ra.
Ngón tay móc được vào túi đựng đồ ăn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đến lúc này, tôi mới nghe thấy tiếng bước chân đã ở ngay gần.
Trong lòng tôi căng thẳng, quay đầu nhìn lại...
Chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu xanh đậm đang đứng không xa nhìn tôi.
Người đi đầu cầm một xấp tờ rơi tuyên truyền an toàn phòng cháy chữa cháy.
Tôi chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên người cuối cùng.
Hà Minh Thâm dáng người cao nhất, tóc cắt ngắn gọn gàng, hình như gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo.
Lúc này, anh đang nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, tối tăm không rõ.
"Chào bạn, có cần giúp gì không?"
Người lính cứu hỏa đi đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng và… thương hại.
Bị nhiều người nhìn như vậy, mặt tôi đỏ bừng.
Tình hình quá xấu hổ rồi!
Tôi kéo lấy đồ ăn, bắt đầu bò lùi về phía sau: "Cảm ơn, không cần… không cần để ý đến tôi."
Tôi nhất thời nóng vội, lại quên cả đứng dậy chạy, chỉ biết cúi gằm mặt, để tóc xõa xuống che mặt.
Hì hục cuối cùng cũng bò lùi vào trong nhà, tôi vừa định đóng cửa, thì nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi bốt ngắn màu đen.
Động tác đóng cửa của tôi khựng lại.
Bàn tay nắm lấy khung cửa vì quá dùng sức mà các đốt ngón tay trắng bệch.
Hà Minh Thâm từ từ ngồi xuống, tôi ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhếch miệng cười: "Chào, trùng hợp thật."
Anh im lặng không nói gì.
Gặp lại người yêu cũ, nhìn bộ dáng mình lúc này, tôi tự thấy nhục không để đâu cho hết.
Tôi co chân phải lên, vừa định đứng dậy, thì nghe thấy Hà Minh Thâm lên tiếng.
"Lúc trước chia tay với anh, là vì bệnh của em sao?"
Tôi: "?"
Ngẩng đầu lên, mắt Hà Minh Thâm lại hơi đỏ hoe.
Trong lòng giằng xé mấy lần, tôi lại đặt chân phải xuống.
Lắp bắp: "Không… không liên quan đến anh."
Tôi quên mất, lúc này trên tủ đầu giường còn có cô bạn thân đang ở tận khu bên cạnh.
Cô ấy đã chứng kiến toàn bộ.
Mà cô ấy cũng biết, tôi vẫn còn vương vấn người yêu cũ Hà Minh Thâm này.
Trình Nhiễm là người tinh quái nhất, lại còn lắm trò.
Chỉ nghe cô ấy hét lớn một tiếng: "Tống Tống! Tớ đã bảo tớ đến nấu cơm cho cậu rồi, cậu cứ không nghe!
Xe lăn hỏng mang đi sửa, cậu không thể dựa dẫm vào tớ một chút sao? Tình cảnh thành ra thế này, tớ thật sự đau lòng lắm đó."
Tôi chột dạ muốn chết, có chút diễn không nổi nữa rồi.
Vừa định tìm cớ đóng cửa lại, tôi nghe thấy Hà Minh Thâm quay đầu nói với đồng nghiệp: "Mọi người đi hai nhà bên cạnh đi, nhà này tôi phụ trách."
"Ồ, được."