Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 627

Cập nhật lúc: 2025-08-23 08:14:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tết nhiều việc.

Lại đúng lúc chuyển nhà, thu dọn bố trí nhà mới, liền vẻ bận loạn.

Ôn Dữu Nịnh thật sự thời gian để livestream.

Ngoài việc mỗi ngày đúng giờ online xem tin nhắn ca cấp cứu , bất kỳ chuyện gì cũng thể chờ , nhưng cấp cứu chữa bệnh thì thể chờ.

Thời gian ngắn ngủi mà bận rộn, đến ngày giao thừa mới chút thảnh thơi.

Ôn Dữu Nịnh ban công lầu hai, lật qua lật câu đối đặt ở một bên.

Mới xong lâu, mực khô nhanh.

Tập tục mỗi nơi khác , thời gian ăn cơm tất niên và dán câu đối xuân cũng khác .

Ôn Dữu Nịnh quen dán buổi sáng ngày giao thừa.

Cô giũ giũ câu đối trong tay, cúi đầu xuống, trong sân một mảnh đỏ rực, trong vườn hoa trồng đầy những bông hoa thuộc về mùa , là trồng, mà更像是 đặt trong vườn hoa để tạo cảnh.

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

quyết định sẽ đón giao thừa ở nhà cũ của nhà họ Ôn.

Các loại đồ trang trí nhỏ phù hợp với khí ngày hội Tết đều sắp xếp xong.

Cửa sắt lớn một bên trái một bên đều dán chữ ‘Phúc’.

Đèn đường hai bên đường lên núi cũng đều treo đèn lồng màu đỏ.

Nhà cũ của nhà họ Ôn chiếm diện tích lớn, nhưng khu vực mở rộng rộng, núi núi đều trong phạm vi .

nơi , cũng đủ cho Lancelot chạy.

tổ tiên nhà họ Ôn cũng từng giàu .

Nhiều năm như , cũng lục tục hậu nhân bỏ tiền sửa chữa, các nơi giữ một chút nét cổ kính, cũng khéo léo dung hợp kiến trúc hiện đại kiểu Trung Quốc.

Nói là biệt thự, nhưng thực tế sân lớn trung tâm cũng chỉ cao hai tầng.

Trong sân một dòng suối nhỏ từ núi chảy xuống.

Mùa đông tuyết, dòng suối nhỏ sớm kết một lớp băng dày, phủi lớp tuyết đọng mặt, còn thể thấy cá bơi bên trong.

“Cá Khô.” Ôn Dữu Nịnh chú mèo nhỏ len lỏi qua tuyết đọng, “Chơi một lát lên , cẩn thận đừng cảm lạnh.”

Lông của mèo mướp nhỏ bằng Nham Lang, chó Caucasus lớp lông kép, thể thích ứng với nhiệt độ vùng lạnh, chút tuyết rơi nó còn coi gì.

“Ăn chút gì , cơm tất niên còn chờ một lát. mặc quần áo cho nó .” Lâm Bách Dữ lên lầu đến, đặt một đĩa bánh , trong ấm , mà là nước chanh, “Quần áo dày thể chịu lâu hơn một chút?”

Ôn Dữu Nịnh: “Màu trắng? còn tưởng là tuyết đông cứng nó.”

Mèo mướp khác với mèo nhà bình thường, thông minh, linh hoạt, mạnh mẽ, thích vận động.

Trước đây ở sân nhỏ của vườn bách thú, phạm vi hoạt động hạn, bây giờ sân nhà cũ của nhà họ Ôn chạy một vòng chỉnh, mèo mướp nhỏ mất mấy tiếng, nếu là rừng bên ngoài, lẽ thời gian sẽ dài hơn.

Chỉ là mùa đông để mèo mướp nhỏ ở ngoài lâu, Ôn Dữu Nịnh khỏi lo lắng.

Cánh tay Ôn Dữu Nịnh đặt lên lan can, xuống hô: “Nham Lang, ngươi trông chừng Cá Khô nhé.”

“Ư,” Nham Lang ngẩng đầu khẽ đáp.

Vâng.

“Meo?” Chú mèo nhỏ đang chui qua chui trong lớp tuyết đọng dày, thấy tiếng động liền cố gắng ngẩng đầu phá vỡ lớp tuyết trắng, ngơ ngác chớp mắt.

Mèo gì?

Lâm Bách Dữ rót cho cô một ly nước chanh, “Nước ấm nhanh nguội, mau uống .”

Ôn Dữu Nịnh cầm lấy câu đối xong, cầm ly nước chanh một uống cạn, “Không uống nữa, dán câu đối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-627.html.]

“Viết xong ?”

“Ừm.” Ôn Dữu Nịnh cắn một miếng bánh phồng tôm xuống lầu, “ nhanh chóng dán lên, lát nữa qua giờ mất.”

Lâm Bách Dữ đóng cửa sổ lầu hai, cùng ngoài : “ đến giúp cô.”

Như những ngôi nhà cũ nhà kính, cửa lớn nhỏ nhiều.

Ôn Dữu Nịnh mặc định cánh cửa lớn trung tâm là cửa chính trong nhà, tự dán ở đây, các cửa khác cũng dán, đều là chuẩn .

Nham Lang nền tuyết, móng vuốt thỉnh thoảng giơ lên, giẫm lên mặt tuyết nổi lên, thấy một tiếng ‘meo’ liền thu móng vuốt , phần lớn thời gian là theo phía mặt tuyết phập phồng, để Cá Khô chạy qua chạy .

Nó duỗi , hai ở cửa, từ từ nheo mắt .

“Băng dính ?” Lâm Bách Dữ thử vẻ dính lắm.

“Được. Nếu keo quá dính sẽ hỏng cửa.” Lòng bàn tay Ôn Dữu Nịnh vuốt ve cánh cửa, câu đối loại một năm đổi một , cần dán quá chặt.

Lâm Bách Dữ gật gật đầu, dán băng dính hai mặt lên mặt trái của câu đối, xé phần giấy thừa đưa cho Ôn Dữu Nịnh đang ghế.

Tay buông xuống thuận thế đặt lên lưng ghế, lặng lẽ bảo vệ cô.

— “Gâu!”

Ngón tay Lâm Bách Dữ khẽ động, “…”

Không sủa!

Lâm Bách Dữ đầu nhấn mạnh: “Đã , Tết đánh .”

Lần đầu tiên đón Tết ý nghĩa trọng đại, để tránh tiếng chuông năm mới trôi qua trong trận chiến, thương lượng kết quả.

Nham Lang cũng đồng ý.

Quả nhiên, khi Lâm Bách Dữ dứt lời, Nham Lang liền im lặng.

Dường như thể nữa, Nham Lang dậy bỏ .

Ôn Dữu Nịnh hỏi: “Như ngay ngắn ?”

Lâm Bách Dữ thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu quan sát, “Có. Rất ngay ngắn.”

‘Cạch’

Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Lâm Bách Dữ theo bản năng cúi đầu, Nham Lang một móng vuốt giẫm lên, ‘Cút cút cút cút cút—’

“!!!”

Sớm muộn gì cũng đập nát cái nút bấm hỏng của ngươi.

“Haha, cãi .” Ôn Dữu Nịnh dán xong câu đối xuống, sờ sờ bộ lông lạnh băng của chú chó, “Đói bụng ?”

Nham Lang l.i.ế.m liếm lòng bàn tay cô, “Ư…”

Không.

Ôn Dữu Nịnh hai tay ôm mặt nó xoa nắn, “Đi chơi , lát nữa là ăn cơm .”

Lâm Bách Dữ theo : “Ừm, đúng . Đồ ăn cho bữa cơm tất niên gần xong , chỉ còn vài món chay, xào nóng một chút là .”

“Đi, giúp .” Ôn Dữu Nịnh cửa về phía phòng bếp.

“Không cần, …”

Ôn Dữu Nịnh mặc tạp dề , hai tay cầm dây thừng , “Giúp em buộc một chút.”

Lâm Bách Dữ chút do dự: “Đến đây.”

Loading...