Ôn Dữu Nịnh khẽ nhướng cằm, Mục Bảo Thành gì cả, chỉ mượn Greyhound bán máu, chi phí đều chi trả bộ, thể là một vụ mua bán chắc chắn lời lỗ.
“Cô đang vớ vẩn cái gì ?” Yết hầu của Mục Bảo Thành trượt lên xuống, dường như sớm mở miệng, nhưng tìm cơ hội xen — trong đầu còn nghĩ lời giải thích hợp lý, tùy tiện mở miệng ngược dễ khiến rơi thế động.
“Tiếp theo cô sẽ mang A Linh đó kiểm tra chứ?” Mục Bảo Thành khoanh tay ngực, với vẻ mặt như thấu cô, “Là bán máu, là cô định dùng cách để bạn hoảng sợ, đó cô dắt mũi, tự nguyện giao A Linh qua?”
“Ư…!”
Đồ lảm nhảm cái gì ?
Muốn cắn.
“Rất cảm ơn lời nhắc nhở của cô.” Cô gái nhất thời cũng nên tin ai, nhưng, giữ chó bên cạnh luôn là điều sai, “Anh Mục, thôi , đường xá xa xôi, tính cả lẫn về, A Linh xa hơn một tháng, vẫn chút yên tâm.”
Cô gái : “ sẽ gửi cho link chuồng chó thông minh, nếu lớn trong nhà thích, thể nuôi qua mạng.”
“Này, đừng mà. Chúng xong hết ? Đồ ăn vặt cũng đóng gói xong , giờ cho mượn thì hợp lý lắm.” Mục Bảo Thành lặng lẽ liếc Ôn Dữu Nịnh một cái, “Em đừng lừa.”
Ôn Dữu Nịnh vuốt cằm, tiếp tục đào sâu vấn đề , mà đột nhiên chuyển chủ đề hỏi: “Anh đang vội bắt kịp máy bay ?”
“ vội , liên quan gì đến cô?” Kế hoạch của phá hỏng, Mục Bảo Thành đối mặt với Ôn Dữu Nịnh chút sắc mặt nào.
“Thông thường bán m.á.u là ưu tiên bán tại địa phương, hoặc là ở gần, tệ lắm cũng là trong cùng một quốc gia, bán m.á.u xuyên quốc gia…” Ôn Dữu Nịnh từ từ nhướng một bên mày, “Anh thật sự mua vé máy bay ?”
Hay là… giả vờ mang chó máy bay về nước, lấy lý do nước ngoài để thuyết phục chủ nhân cho mượn chó trong thời gian dài hơn.
“Cô chuyện kiểu gì !” Giọng của Mục Bảo Thành rõ ràng chút hoảng hốt, “ mua vé máy bay thì đến sân bay gì? Tiểu Điền em cô những gì kìa!”
Anh bây giờ cần tìm một đồng minh, về phía để giúp .
Tiểu Điền gật gật đầu : “Anh Mục, em tin .”
Ngay khi Mục Bảo Thành thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Điền tiếp một câu: “Anh Mục, mở vé máy bay cho cô xem .”
Mục Bảo Thành: “Cái, cái gì…”
“Gâu!”
Mở xem nào!
“Lịch sử mua vé, vé điện tử, vé giấy, hồ sơ check-in, bất kỳ cái nào cũng , lấy , cho cô xem.” Tiểu Điền liệt kê từng cách thể chứng minh mua vé.
Mục Bảo Thành trực tiếp lấy , ngược còn nắm chặt điện thoại trong tay hơn, “Hóa đơn mua vé cho em xem mà.”
Tiểu Điền ngẩn , đúng là , lúc đầu khi chốt thời gian, Mục gửi cho cô ảnh chụp màn hình.
Ôn Dữu Nịnh bình tĩnh sờ sờ A Linh, “Vậy xem một nữa xem hủy vé .”
“Cô để yên ?” Mục Bảo Thành kiên nhẫn : “Hủy vé mất tiền , bệnh mà mua hủy, hủy mua? Chưa máy bay bao giờ , tưởng là tàu cao tốc chắc, hủy vé trả hơn nửa tiền? Vé máy bay mua hủy mà lấy một nửa là tạ trời đất .”
“Lúc mua vé chọn thêm bảo hiểm hủy vé, thì vẫn thể phần lớn tiền, dùng một chút chi phí để đổi lấy mấy vạn đồng vẫn đáng giá.” Ôn Dữu Nịnh khẽ nhướng cằm, “Anh mượn chó lâu như , chắc chắn chỉ hẹn một bán máu.”
A Linh hiến m.á.u một cần nghỉ ngơi, hồi phục mới thể tiếp tục hiến máu.
mượn chó của khác bán máu, ai sẽ quan tâm đến những thứ ?
Một tháng, khi trở về A Linh sẽ hút m.á.u thành bộ dạng gì, lỡ lúc đó xảy chuyện gì, tìm một cái cớ bệnh cứu , bộ dạng gầy trơ xương khi lấy máu, cũng chẳng khác gì bệnh.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Sắc mặt Mục Bảo Thành trắng bệch , liếc nhân viên an ninh đang vây quanh, hít sâu một để bình tĩnh , “Toàn những chuyện , từ nãy đến giờ, mở miệng là bậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-589.html.]
Ôn Dữu Nịnh từng bước ép sát, “Vậy cho cô xem phần mềm trò chuyện . Người mua m.á.u của A Linh chắc chắn sẽ xóa . Xem xem chuyện liên quan là xong.”
“…”
Cuộc trò chuyện một nữa rơi im lặng.
“Gâu gâu gâu!” Con chó Greyhound nhận thấy Mục Bảo Thành rơi thế yếu, vui mừng khôn xiết.
Hết đường chối cãi nhé!
Bộ mặt thật của kẻ vạch trần nhé!
‘Mấy kẻ chích ai là !’
Tiểu Điền im lặng , “ báo cảnh sát, chắc họ sắp đến . Anh giải thích với họ .”
Vừa dứt lời, bộ đàm của nhân viên an ninh vang lên, dùng ngôn ngữ địa phương trao đổi vài câu, ngoài.
Một lát , khi , phía là cảnh sát địa phương.
Ngay từ đầu cô gọi điện báo cảnh sát, cho dù lời lạ là giả, cô cũng định để Mục Bảo Thành mang A Linh , báo cảnh sát là điều tất yếu.
“Tiểu Điền? Em…” Mục Bảo Thành há miệng, tiến lên một bước.
Con chó Greyhound đột nhiên chắn mặt Tiểu Điền, “Gâu gâu!”
Lùi !
Mục Bảo Thành lo lắng đẩy gọng kính mũi, “Tiểu Điền, nghĩ chuyện hiểu lầm.”
Tiểu Điền: “Đợi cảnh sát điều tra rõ ràng thì sẽ còn nữa.”
Ôn Dữu Nịnh mím môi , “Bán m.á.u của Greyhound ở châu Phi thể dễ định tội…”
“Không , cái cần lo. ở đây chút quan hệ.” Tiểu Điền đến đây việc và định cư là sự tự tin của riêng , “Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cô nhiều.”
Dưới sự khống chế của cảnh sát địa phương, sắc mặt Mục Bảo Thành lập tức mất hết huyết sắc trở nên trắng bệch, ánh mắt hung tợn chằm chằm Ôn Dữu Nịnh như ăn tươi nuốt sống.
Tiểu Điền cho dù chứng cứ, từ bộ dạng như c.h.ế.t của Mục Bảo Thành bây giờ cũng thể đoán phần nào.
Cô lòng , sợ lớn tuổi buồn, kết quả ngờ suýt chút nữa đẩy con ch.ó yêu quý của hố lửa!
“Gâu ư…”
Cảm ơn nhiều !
Đuôi của con ch.ó Greyhound vẫy tít lên, hình nó thon gầy, vẫy như , cảm giác cả thể thon dài từ đều rung theo.
Cảm xúc biểu đạt vô cùng đúng chỗ.
“A Linh thích cô.” Tiểu Điền xổm xuống : “Mạo hỏi một câu, cô cũng việc ở đây ?”
Ôn Dữu Nịnh: “Không, đến đây du lịch.”
Tiểu Điền gật gật đầu, ngại ngùng : “ còn định mời cô ăn cơm để cảm ơn nữa.”
Không ở địa phương, đến du lịch, lẽ sẽ cơ hội gặp .
“Không cần . Thấy chuyện bất bình tay tương trợ.” Ôn Dữu Nịnh cong ngón tay gãi cằm con ch.ó Greyhound, “Là chức trách của .”