Chú trọng sự nguyên sơ, du khách đến đây mà thấy sản phẩm điện tử, cảm giác thích hợp lắm.
Bên Hoàng Lĩnh ngoài cô , , nên đặt những thứ tiện hơn.
Ôn Dữu Nịnh chỉ Bách Minh Huy đang đợi cô ở cách đó xa : “Nhớ thì tìm , sẽ giúp ngươi gọi video cho , chuyện khác giải quyết cũng thể tìm , liên lạc giúp đỡ.”
Lancelot theo hướng ngón tay của Ôn Dữu Nịnh qua, “Ư…”
Biết .
Ôn Dữu Nịnh cất hết đồ xe, Lancelot cũng theo sát nhảy lên.
“Cùng ngoài ? Vậy lát nữa ngươi tự chạy về .”
“Gầm!”
Ngươi đừng管.
‘Sư tử thích chạy.’
“Haha thôi, đưa ngươi một vòng nữa.” Ôn Dữu Nịnh ngang qua Bách Minh Huy, hạ cửa sổ xe xuống.
Bách Minh Huy hỏi: “Cô Ôn cô định ? Không sân bay ? Lên xe đưa cô ngoài.”
“ đưa Lancelot chạy đến chỗ cổng lớn.” Ôn Dữu Nịnh vỗ vỗ cái đầu sư tử lớn đang chen qua. “ với Lancelot , việc thì tìm gọi video, lẽ phiền …”
“Không phiền phiền, đây là công việc của mà.” Bách Minh Huy đây nhận tiền chơi điện thoại, cảm thấy vô dụng, giờ thể giúp sư tử gọi video thấy thú vị . Tự chơi một sắp chán c.h.ế.t .
Bách Minh Huy: “Yên tâm giao cho cô Ôn.”
Từ hôm nay trở sẽ ở khu bảo tồn.
Nói là , Bách Minh Huy vẫn yên tâm để Ôn Dữu Nịnh một , nên lẳng lặng lái xe theo .
【A a a nỡ a, thật sự thì để ở .】
【Tìm một ngày trăng đen gió lớn bế Lancelot lên chạy.】
【Biện pháp chỉ áp dụng cho cô Ôn thôi, những khác đừng thử.】
【Tiếp theo chỉ thể tài khoản chính thức của khu bảo tồn mới thấy Lancelot, haiz.】
…
Xe chạy một mạch ngoài.
Trước khi cổng, Ôn Dữu Nịnh mở cửa ghế phụ, ôm lấy con sư tử trắng mà xoa nắn, “Ở đây chú ý an ?”
“Gầm!”
Lắm lời.
‘Biết.’
‘Sẽ.’
Nó bướng bỉnh mặt , nhưng kìm mà cọ cô.
Lúc đường ngoài một bóng xe, Ôn Dữu Nịnh ôm con sư tử trắng một hồi lâu, buông tay , sờ sờ đầu nó, “Về .”
“Gừ…” Lancelot nhảy xuống ghế phụ.
Xe của Bách Minh Huy dừng ở phía xe cô : “Cô Ôn, xe của cô giao cho nhân viên , cô lên xe , xe của biển , thể lái ngoài .”
Xe của Ôn Dữu Nịnh là xe sửa trong khu bảo tồn, khách sạn cũng trong phạm vi khu bảo tồn, khỏi phạm vi là .
“Được.” Ôn Dữu Nịnh tháo dây an , chỉ lấy ba lô, “Những đồ cắm trại đó để trong xe.”
“Được.” Chiếc xe vốn là của riêng Ôn Dữu Nịnh, chỉ là bây giờ cô rời và giao cho khác giữ hộ, đồ đạc bên trong sẽ động đến, đến vẫn thể lái trực tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-586.html.]
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Sau khi xuống xe, Ôn Dữu Nịnh mới chú ý thấy, Lancelot đang xổm ở cách đó xa cô.
Mi mắt cô cong cong, kéo cửa ghế phụ vẫy tay với con sư tử trắng, “Đi đây! Lần gặp!”
“Gầm—!”
Lần .
‘Đến sớm một chút.’
Ôn Dữu Nịnh hét lớn: “Được! Ta nhất định!”
“Ư!”
Xe chạy một đoạn, cho đến khi còn thấy bóng dáng Lancelot nữa, Ôn Dữu Nịnh mới từ cửa sổ ghế phụ lùi .
Cô cầm thiết livestream trong tay, “Lát nữa sân bay, tắt livestream .”
【Cô thề là máy bay của cô hạ cánh sẽ bật ngay lập tức.】
【! Cô thề !】
“Được , bật bật bật. Yên tâm . Sẽ ảnh hưởng đến thời gian livestream .” Ôn Dữu Nịnh dỗ xong sư tử trắng dỗ fan, cuối cùng mỉm ngắt livestream.
Là một hướng dẫn viên du lịch.
Bách Minh Huy từ lúc hạ cánh bắt đầu theo Ôn Dữu Nịnh, chỉ lúc ở khu bảo tồn, con sư tử trắng quá bá đạo, cho khác đến gần, còn thời gian đều tận tụy với công việc.
Vì , Bách Minh Huy đưa đến tận sân bay.
Đi sâu hơn nữa thì phép.
Sáng sớm khỏi nhà, đến sân bay trời vẫn còn sáng.
Ôn Dữu Nịnh nhận vali từ tay , “Cảm ơn.”
Bách Minh Huy trong lòng cảm khái vạn phần, “Lần đến nhất định nhớ vẫn để hướng dẫn viên nhé.”
“Nhất định.” Ôn Dữu Nịnh khẽ gật đầu, “Về nghỉ ngơi , thời gian qua phiền .”
“Cô bao nhiêu thế vị trí của .” Bách Minh Huy ít đồng nghiệp, cả công khai lẫn lén lút đều nhắn tin, ba câu rời cô Ôn, việc ít, tiền nhiều, việc thì Ôn Dữu Nịnh tự lo, bao nhiêu cầu cũng công việc .
“Nếu thực lực của mạnh, thế .” Bách Minh Huy : “ cũng về đây.”
Ôn Dữu Nịnh: “Không cho nghỉ phép ?”
“Không nghỉ, về trông sư tử trắng giúp cô.” Nói là trông, Bách Minh Huy cũng xem, thích sư tử, nội dung công việc là xem sư tử trắng, còn tiền, công việc sướng khỏi bàn.
Ôn Dữu Nịnh : “Sớm thì đưa lên tàu là .”
Cũng đỡ chạy thêm một chuyến.
Cô tưởng Bách Minh Huy rời khu bảo tồn là nghỉ phép.
“Thế . Lúc về lái ca nô, tiện lợi nhanh chóng.” Bách Minh Huy đồng hồ : “Vậy, cô Ôn thượng lộ bình an.”
Ôn Dữu Nịnh gật gật đầu, “Trên đường chú ý an .”
Dứt lời, cô đẩy hai cái vali thủ tục ký gửi.
Bách Minh Huy bóng lưng Ôn Dữu Nịnh mà thở dài thườn thượt, công việc trong thời gian , cứ như một giấc mơ.
Chậc.
Quá mộng ảo.
…
Máy bay cất cánh buổi chiều.