Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Này — còn chuyện —”
Giọng nhấn chìm trong tiếng ngắt kết nối.
Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Dữu Nịnh một cục bông xù cọ , cô thuận tay tóm lấy cục bông nhỏ cọ xong định chạy, “Sao ngoài ăn thịt?”
Sư tử trắng con trong thời gian thường xuyên Ôn Dữu Nịnh tóm gọn trong tay mà vần vò.
Giống như nắn một con búp bê nhồi bông, điểm khác biệt duy nhất là, sư tử trắng con sẽ giãy giụa phản kháng… nhưng sẽ bỏ chạy.
Ôn Dữu Nịnh cong ngón tay , gãi bụng nó.
“Gừ gừ…” Sư tử trắng con vặn vẹo , móng vuốt xòe to, bốn chân cùng lúc ôm lấy tay Ôn Dữu Nịnh, há miệng cắn, chân đạp lia lịa.
Thỏ đạp đại bàng chắc cũng dùng thế võ .
Nhanh như gió, đạp đến mức tạo cả tàn ảnh.
Ôn Dữu Nịnh tóm lấy, tay trái giữ hai chân của sư tử nhỏ với , thuận thế lật nó , lưng hướng lên , tay chụm hai chân của nó , di chuyển, kèm theo âm thanh: “Cạch cạch,” viên đạn lên nòng.
Đầu sư tử nhỏ lắc lư: “Gừ gừ?”
Con sư tử trắng đang ăn cơm l.i.ế.m liếm vết m.á.u miệng, thấy tiếng động kỳ quái, liền chui đầu qua khe hở .
Chưa kịp để nó rõ, đầu sư tử nhỏ chạm trán nó.
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Lancelot nheo mắt .
“biubiubiu!” Ôn Dữu Nịnh ‘ha ha’ để hai cha con cụng đầu .
Lancelot hiểu hành động của con là gì, nhưng ảnh hưởng đến tiếng lòng châm chọc của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-578.html.]
‘Trẻ con.’
【AK liền phát 5.56 mm. Âm thanh quen thuộc nhớ những ngày tháng khó quên chiến trường.】
【Chiến trường nào? Chiến trường kích thích ?】
【Cảm ơn bạn công nhận khẩu kỹ của cô Ôn, tiếp theo mời bạn nhanh chóng đến khoa tai mũi họng bệnh viện khám gấp.】
【Sát thương gây cho sư tử trắng là 0, sát thương gây cho là 100%! Dễ thương c.h.ế.t huhu!】
【Bắn !】
“Ha ha, cho ngươi một phát nữa.” Ôn Dữu Nịnh cầm sư tử nhỏ dí qua.
“Gừ?” Sư tử nhỏ đối mặt với Lancelot, ngây thơ, mờ mịt, khó hiểu.
‘Cho cái gì ?’
‘Sư tử hiểu nha.’
‘Kệ .’
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, sư tử nhỏ quyết định hành động.
— Há miệng… cắn!
Sư tử nhỏ cắn một miệng đầy lông sư tử, “Ư!”
Cho !
‘Kệ nó là cái gì, cứ táp gừ!’