Tôi Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật Để Livestream Chữa Bệnh - Chương 507

Cập nhật lúc: 2025-08-23 05:08:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Lên lúc nào thế? Sao động tác nhanh . 】

【 Ngầu quá! Cái ngoảnh đầu , cái đuôi , tuyệt vời. 】

【 Tưởng tượng đến con sư tử tuyệt vời như thể phát cho mỗi chị em trong phòng livestream một con là lòng đau như cắt. 】

Ôn Dữu Nịnh cong cong mi mắt, đuổi kịp sư tử trắng, “Đi!”

Bách Minh Huy ở xe, lặng lẽ nghĩ đến việc lái xe xa một chút, ai bảo sư tử lên xe cơ chứ!

Nhân viên công tác lừa . Anh chạy sang bên cạnh lái xe cho đỡ lộ, để tránh lát nữa con sư tử nào nhảy lên mà hề .

nghĩ , sư tử trắng mới lên xe, những con sư tử khác ngửi thấy mùi của nó sẽ coi chiếc xe là vật sở hữu của sư tử trắng, chắc cũng dám trèo lên, nếu cẩn thận đụng , chẳng là khiêu khích .

Ừm… khi xe sư tử trắngเหยียบ qua, hình như an hơn.

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

còn tưởng đang ngủ đấy.” Ôn Dữu Nịnh song song với sư tử trắng, sư tử đực một ngày thể ngủ hai mươi tiếng đồng hồ, còn sư tử trắng thì dường như lúc nào cũng bận rộn.

“Grừ…”

Không ngủ.

Sư tử trắng ngậm ba lô giữa mấy gốc cây, nơi đây là giường ngủ của bầy sư tử, là chỗ hóng mát lý tưởng.

Trên con đường Ôn Dữu Nịnh qua thấy bóng dáng sư tử vàng, xem ăn no về, đến cả mẩu xương cũng để .

Bầy sư tử con chen chúc trở về đây.

Ôn Dữu Nịnh tháo chiếc quạt ngừng cổ sư tử cái xuống, treo lâu như hết pin , “Để về sạc đầy pin, mai mang qua cho cô.”

Vừa buổi tối nóng như , cũng cần dùng đến quạt.

Lúc Ôn Dữu Nịnh tới, sư tử cái mở mắt, chỉ là vì cho rằng nàng là đáng tin cậy nên mới bất kỳ phản ứng nào.

Ôn Dữu Nịnh cầm lấy chai nhỏ xịt chống côn trùng, xịt một ít lên cổ tay , tập trung xoa mặt trong cổ tay, thoa đều dung dịch màu xanh nhạt.

“Mùi cũng khá dễ chịu.” Ôn Dữu Nịnh ngẫm nghĩ : “Hơi giống mùi cỏ xanh thêm chút bạc hà.”

Trong thành phần quả thật bạc hà, xịt lên tay lành lạnh mát mát.

Sư tử trắng phía nàng, vòng lấy Ôn Dữu Nịnh, nghiêng đầu ngửi ngửi.

“Thích ?” Ôn Dữu Nịnh đưa cả chai qua, “Cho một ít nhé?”

Sư tử trắng ghét bỏ mặt , “Grừ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-dua-vao-doc-tieng-long-cua-dong-vat-de-livestream-chua-benh/chuong-507.html.]

Không.

‘Đồ bỏ .’

Bên vì thời tiết nóng nực, con mồi ăn hết sẽ bốc mùi hôi thối, ruồi nhặng cũng thường thấy.

Đôi khi còn thể thấy sư tử ngủ một giấc dậy, đậu đầy ruồi bọ.

Sư tử trắng là do màu sắc vì ưa sạch sẽ, hề những thứ đó, bộ lông trắng mà dính chút màu đen thì sẽ rõ ràng.

Xịt một chút thứ thật thể giúp sư tử trắng bớt phiền toái xua đuổi những con côn trùng phiền phức đó.

“Không đồ bỏ , dùng lắm.” Bảng thành phần cũng sạch sẽ, quảng cáo còn thể uống , nhưng Ôn Dữu Nịnh ý định nếm thử.

‘Chửi—’

“Gào!” Sư tử trắng đầu .

“Chỉ xịt một ít gáy thôi, l.i.ế.m tới .” Ôn Dữu Nịnh xoa đều lên lớp lông bờm gáy nó, “Được , cho cái đuôi của nghỉ ngơi một chút.”

Ôn Dữu Nịnh cũng bôi một ít cho sư tử cái, gáy của động vật nuôi trong nhà đều là nơi nhỏ thuốc chống côn trùng, l.i.ế.m tới sờ nên tương đối an .

Mùi hương vốn nhạt, ghé sát miệng chai thì cũng ngửi thấy, xịt gió thổi qua là bay hết.

Ruồi bọ cũng chạy gần hết.

Có mấy con kịp trốn ngã xuống đất run rẩy cánh.

Buổi sáng Ôn Dữu Nịnh xịt xong mới , thấy ruồi bọ sư tử cái mới nghĩ đến việc buổi chiều mang bình xịt .

Không thể xịt liên tục, nhưng nhẹ nhõm lúc nào lúc đó.

Ôn Dữu Nịnh ấn ấn thảm cỏ mặt đất, lót chiếc áo khoác dày trong ba lô xuống, nàng gối lên bụng sư tử trắng xuống.

Trước đây ở sở thú, nàng cũng từng coi sư tử trắng như gối đầu thế .

Chỉ là lúc đó thấy là trần nhà, còn bây giờ thấy là bầu trời.

Cảnh sắc quan sát khác , tâm trạng cũng khác .

“Vào đợi với sư tử trắng một lát, tối ngoài dạo.” Ôn Dữu Nịnh cảm nhận bụng sư tử trắng phập phồng, “Nghe buổi tối ở đây thể thấy .”

“Grừ…”

Ừ.

‘Sao là cái gì?’

Loading...