Sau khi  viện, bác sĩ thông báo ông nội  vĩnh viễn  thể cương cứng . Cũng  thể uống thuốc nữa – quá nguy hiểm.
 
Mẹ vẫn  ròng, còn ba thì lạnh mặt,  tát bà một cái:
“Đừng ồn nữa! Mai  thi thăng chức,  để  yên  ?!”
 
Nghe ,  lập tức im bặt. Còn gì quan trọng bằng chuyện thăng chức?
 
 cũng nghĩ như .
 
Thế là  rón rén  phòng ông nội:
 
“Ông ơi, cái ‘mối quan hệ’ ông tìm cho ba  chắc  đấy?”
 
Ông đập bàn: “Chắc chứ  ?! Tao mất bao công, tốn mười vạn cho Lưu Cương giao tiền, mà  tin ?!”
 
“Vậy mà  ba con vẫn học như điên? Thi ngày mai  mà ổng còn ôn tập như thể ông  đáng tin?”
 
“Đồ cổ hủ! Thi cái đầu mày, quan hệ của tao cứng… chắc chắn !”
 
“ thì thấy nghi nghi.”  le lưỡi trêu ông.
 
Ông trừng mắt: “Rồi con sẽ thấy.”
 
Hôm ,  khi  thi, ông nội đích  đưa áo khoác cho ba, dặn dò cẩn thận.
 
 chợt thấy linh cảm kỳ lạ, nở một nụ  nhẹ.
 
Ba   hùng hổ, chẳng bao lâu   về mặt mày xám ngoét, ướt như chuột lột.
 
Ông giận dữ: “Ai đụng  áo khoác của ?!”
 
Rồi   chằm chằm: “Có  cô ? Cô chỉ mong nhà  tan nát thôi chứ gì?!”
 
 vô tội: “Con  đụng  . Mẹ ủi áo, ông nội đưa cho ba, con  sờ  mà~”
 
Ông  tin, lôi   góc, gầm lên:
 
“Tại  mày nhét phao  túi áo tao?!”
 
Ông nội  hút thuốc  lững thững bước tới, vẻ mặt đắc ý:
 
“Là ông để đó đó, thằng Cương.”
 
Ba lập tức như  sét đánh:
 
“Thật là ông hả?!”
 
Ông gật đầu thản nhiên: “Ừ.”
 
“Ông  điên ?! Hại  tiêu cả sự nghiệp! Ông vui ?!”
 
“Làm  ? Tao  dặn kỹ   .”
 
Ông vẫn chẳng tin chỉ vì tờ giấy nhỏ mà hỏng chuyện lớn, thong dong hút thuốc.
 
Ba  đ.ấ.m mạnh  tường, m.á.u chảy ròng ròng:
 
“   phòng thi   lục soát, phao  phát hiện!   kết luận gian lận,  những khỏi mơ thăng chức mà còn  đình chỉ công tác!”
 
“Có cái bài thi thôi,  gì căng? Con chẳng  tí bản lĩnh nào cả,  mà đòi  chuyện lớn?” – ông vẫn  tha.
 
“Con nên kiện tay lãnh đạo  ! Nhận tiền   việc là vô đạo đức! Ngày xưa tụi tao  lo bằng tiền, ai  thi!”
 
Ba đập đầu  tường:
 
“Ông im cái miệng  !”
 
 cũng góp lời:
 
“Ba,  là ba sai . Ông nội   tờ giấy nhỏ  gây hậu quả nặng , ông cũng vì ba thôi.”
 
“Hiếu là gốc của  đức. Ba đối xử  với cha   ?”
 
 đem lời ba từng dạy, trả  nguyên si.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-di-ung-sua-ong-noi-cung-dau-khien-toi-phat-benh/6.html.]
 
Ba thở dốc,     ông nội vẫn điềm nhiên hút thuốc, bỗng dưng đập đầu  tường.
 
Ông nội vẫn  tha:
 
“Đàn ông con trai mà như  ? Chỉ  kẻ vô dụng mới hành xác kiểu đó.”
 
“Ngày xưa tụi tao khổ hơn nhiều,  ai  lóc? Nếu ai cũng như mày, thì nước Cộng hòa mới chẳng bao giờ  xây xong.”
 
Mẹ  đau lòng, ôm lấy đầu ba,  vuốt tóc  để ông lau nước mũi nước mắt  .
 
Ba  sa sút hẳn trong thời gian  đình chỉ, chẳng buồn ăn uống.
 
Mẹ xót quá, đành mặc kệ cho ông  ngoài "câu cá" giải khuây.
 
Vừa thấy ba rẽ  đúng “chỗ cũ”, mười phút   gọi từ bốt điện thoại công cộng:
 
“A lô,   báo án –   mua dâm ở đây.”
 
Cảnh sát lập tức ập đến, ba  dẫn .
 
Mẹ  chạy theo xe cảnh sát, nước mắt đầm đìa:
 
“Anh yêu! Giữ gìn sức khỏe, em đợi  về!”
 
Xe hú còi ầm ĩ cả khu.
 
 thấy  xem đông như hội, liền giả vờ sụt sùi, quỳ sụp xuống đất:
 
“Ba con  bắt …  con với con  sống  đây trời ơi…”
 
Bà Lý hàng xóm, còn mặc đồ tập múa,  tin liền chạy tới.
 
“Tiểu Thanh,   con?”
 
  bộ khó , ấp úng:
 
“Là… là mua dâm ạ.”
 
“Chuyện của  lớn, con  nên …”
 
“… nhưng mà, bà Lý ơi,  mua dâm  chỉ  ba con , còn  ông nội nữa…”
 
“Không  ông  bệnh gì… mà ngày nào cũng  ngó mấy bà nhảy múa… Con  , lương tâm cắn rứt quá…”
 
“Trời ơi, khổ ghê!” – mấy bà lập tức tản  như ong vỡ tổ.
 
Ông nội   tin ba  tạm giữ, chỉ  nhạt:
“Đáng đời! Ai bảo nó chơi một   rủ.”
 
 khi ông  quảng trường hóng các bà uốn éo như thường lệ,  bà Lý và đồng bọn mắng té tát:
 
“Đồ già khú đế, cút ! Cấm xem tụi  nhảy!”
 
“Cái quần rách! Làm ô nhiễm  khí khu phố!”
 
Ông nổi khùng: “Chỗ công cộng,   thì ?!”
 
“Thời bọn tao, ai mà nhảy nhót lả lướt thế ?  là mất nết!”
 
“Làm cao cái gì? Mấy bà  đây nhảy múa   là để cho    chắc?”
 
Mấy bà thím xúm  túm cổ áo ông nội  lôi  dạy dỗ, ông vẫn  chịu im miệng.
 
“Mấy bà đàn bà cũng dám đánh  ? Không  hồi trẻ  lợi hại cỡ nào !”
 
“Ông già , ông thích xem múa quảng trường lắm  ? Vậy bọn  múa cho ông xem.”
 
“Mẹ  đánh ông  ? Bọn   thể luyện với ông thêm trận nữa.”
 
Các con trai của mấy bà thím đều cao to vạm vỡ, cao mét tám trở lên, mỗi  như một ngọn núi nhỏ,  bước    mặt ông nội là ông lập tức cụp đuôi như chim cút, mặt mũi bầm dập lết về nhà.
 
Mẹ   bôi thuốc cho ông  càm ràm:
“Ba , Lưu Cương   ở nhà, ba đừng gây thêm rắc rối nữa  ? Giờ cả khu ai cũng  chuyện đó của ba …”
 
“Con  chợ cũng  chỉ trỏ,   còn  thèm bán hàng vì sợ con … bệnh.”