thấy tình hình , liền chêm ngay:
 
"Ơ, ông nội,   chơi gái là ba chứ    ?"
 
"Mẹ sai ở ? Không  cổ vũ cho ba ?"
 
Mẹ tỉnh hẳn, vung tay – Bốp! – cái tát giòn giã, chuẩn mực, dứt khoát.
 
 chẳng bao lâu ,     ba  dỗ ngon dỗ ngọt cho mềm lòng.
 
“Ba con  hết . Là con  cố tình quyến rũ, ba con nhất thời  cầm lòng nổi.”
 
“Hôm qua  đến dằn mặt nó, lột đồ, cào nát mặt, cấm nó nhận đơn của ba con  nữa.”
 
“Ba con  cản  , chứng tỏ trong lòng vẫn  .”
 
“Đàn ông mà, sai sót chút chuyện  cũng thường thôi, miễn là   về.”
 
“Hơn nữa, ba con cũng   . Mẹ đánh như thế mà ba  hề đánh .”
 
“Chắc đau lắm,   nên nặng tay thế…”
 
“Tiểu Thanh, con  mấy cái quần lót kiểu đó mua ở  ? Mẹ định mua hai bộ thử xem…   ba con  còn ham mấy đứa ngoài  nữa.”
 
 cạn lời, đúng là tình yêu  mù lý trí. Cái tát trời giáng cách đây vài hôm còn hằn dấu  mặt, bà  quên sạch?
 
 chỉ  lắc đầu  gượng.
 
Mẹ chọt  trán : “Con đừng bày trò nữa,  thấy ai bất kính với trưởng bối như nhà .”
 
“Lát ăn cơm nhớ ngoan ngoãn. Hôm nay  chuyện vui, ba con sắp  thăng chức .”
 
“Chẳng  còn  thi ?”
 
Mẹ phẩy tay thần bí: “Chỉ là hình thức thôi.”
 
Quả nhiên, ba  hôm đó khí thế hừng hực.
 
Tuy mặt mũi còn đầy vết thương, ông vẫn đắc ý như gà trống  đạp mái xong.
 
“Từ giờ tao là quản lý , tha hồ ăn ngon mặc !”
 
“Ba đúng là giỏi thật đó! Thăng chức cái một! Ba là tấm gương của con!”
 
Ba  dù đang hí hửng,    nhíu mày: “Con gái thì lo chuyện nấu ăn quét dọn,  gì đến công việc ngoài xã hội?”
 
“Ba  với con khác gì đàn gảy tai trâu.”
 
“Dù  cũng  cảm ơn ông nội con. Nếu  nhờ ông giới thiệu cho ba gặp lãnh đạo, chắc đời  ba mãi chỉ là nhân viên quèn.”
 
Rồi ông  dậy nâng ly với ông nội.
 
“Chiều nay   câu cá nhé, ba.”
 
Ông nội  tít mắt gật đầu. Bữa cơm tràn đầy tiếng .
 
 hai cha con   khỏi nhà  bao lâu,  và  nhận  điện thoại khẩn từ bệnh viện:
 
“Người nhà Lưu Kiến Quốc, mau đến viện!”
 
Lưu Kiến Quốc – chính là ông nội .
 
Mẹ quýnh lên: “Ba   ? Bệnh gì ?”
 
Y tá bên  giọng sốt ruột và  kỳ lạ: “Tới đây tự xem .”
 
 và  vội vã đến viện, thấy ông nội   giường, mặt đỏ gay, mồ hôi vã , tay ôm chặt phần .
 
Ba  đang  bên, tay siết thành nắm,  qua  .
 
“Em tới  ? Mau  đóng viện phí,   mang đủ tiền!”
 
Vừa thấy , ông vội đẩy bà  thanh toán.
 
  bên cạnh, giọng nhẹ nhàng mỉa mai:
 
“Ơ kìa, ông nội  viện hả? Hôm qua còn bảo bệnh viện chỉ  moi tiền mà?”
 
“Nhìn ông   , mỗi tí mà cũng   viện, ba con cực khổ kiếm tiền lắm đó nha.”
 
Ba  gắt: “Im miệng! Không thấy ông nội đang khó chịu hả?!”
 
“Bác sĩ! Cứu ba  với!”
 
Một nữ bác sĩ tới gần, cau mày vén mền lên xem,  lạnh lùng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-di-ung-sua-ong-noi-cung-dau-khien-toi-phat-benh/5.html.]
 
“Cương dương bất thường  kéo dài bao lâu ?”
 
“Uống loại thuốc cường dương nào? Liều lượng? Bao lâu?”
 
Mẹ    về  khi đóng tiền,  câu đó thì c.h.ế.t sững, mắt trợn tròn.
 
Ông nội thì mặt tím tái, ngậm miệng như hến, chỉ  đổ :
 
“Mấy  bác sĩ hút máu,  mau chữa cho  còn ở đó hỏi!”
 
“Phụ nữ thì  gì   bác sĩ!”
 
Bác sĩ trợn mắt: “Ông   rõ thì  kê thuốc kiểu gì? Không gấp thì   gọi bác sĩ nam nhé, chắc hiểu ông hơn.”
 
Rồi chị     luôn, để  ông nội thở hồng hộc.
 
 ôm bụng suýt  đến :
“Ông ơi, hôm qua hai  câu cá ở ? Đừng  là tiệm mát-xa chân đầu ngõ nha?”
 
“Thôi đừng chữa nữa ông ơi. Thời xưa nhà  nghèo rớt mồng tơi cũng  ai vì thế mà c.h.ế.t ?”
 
Ông nội nghiến răng, đau đến   nổi.
 
  sang ba: “Ba   ông uống thuốc lúc nào ?”
 
Ba  gắt lên: “Phòng riêng, kỹ thuật viên cũng  giống ,   mà !”
 
Ơ đúng ,  con  hiếu quá,  massage cũng  dẫn cha theo.
 
Giường kế bên   bịt mũi: “Y tá ơi,  khẩu trang ?  thấy phòng   mùi bệnh lây qua đường t.ì.n.h d.ụ.c .”
 
“Cho  chuyển giường với!”
 
Mẹ  phát điên, vớ túi xách đập tới tấp   ba:
 
“Em tưởng   sửa  ! Lưu Cương,   xứng với  ?!”
 
Ông nội bắt đầu co giật, mắt mờ dần.
 
Một bác sĩ nam bước , dập tắt mớ hỗn loạn:
 
“Ông  rốt cuộc uống cái gì? Bao nhiêu? Khi nào? Có còn  cứu ?!”
 
Ba  gào  mặt ông nội:
 
“Ba,  ! Còn  bêu riếu con đến bao giờ nữa?!”
 
“Ba uống 3 viên Viagra… cách đây một tiếng.” – một giọng  vang lên ở góc phòng.
 
Chính là cô gái mà   từng đến “xử”  .
 
Mẹ    thấy ả, suýt   vững, nhào tới túm tóc:
 
“Con tiện nhân! Còn dám dây dưa với chồng ?!”
 
   cô  chuẩn  sẵn, chặn tay  :
 
“Gì ? Lần     ngủ với chồng chị!”
 
“Thế cô tới đây  gì?!”
 
Cô  nhai kẹo cao su, liếc ông nội:
 
“Không  tại ông già nhà chị ? Già cả  còn bắt con dắt  ‘giải trí’.”
 
“Không nổi thì thôi, còn bày đặt uống thuốc. Giờ  chịu nổi mới   viện.”
 
“Chị   dụ dỗ bố chồng chị á? Cười c.h.ế.t mất.”
 
“Ông  năn nỉ  phục vụ, mấy chị em  còn  thèm đụng vì ông  keo kiệt  bướng như trâu.”
 
“ đúng là hy sinh vì tổ quốc luôn đấy!”
 
Rồi cô  hất cằm về phía ba :
 
“Chồng chị cũng năn nỉ  luôn đó,   đồng ý thôi. Ba phút mà cũng đòi  ‘cưa gái’, chán!”
 
“Chị , ăn uống cho đủ chất .”
 
Rồi ả  lướt   đôi giày cao gót, để  đám  sững sờ như tượng.
 
“Em yêu,   sai .”
 
“Anh thề sẽ  bao giờ  nữa. Với tình trạng của ba bây giờ, dù   cũng chịu.”