lảo đảo, con d.a.o “keng” một tiếng rơi xuống đất.
 
“Đồ bất hiếu! Nó là ông mày! Chỉ vì một con mèo mà  loạn lên? Mày còn dám vung d.a.o với ông mày?”
 
Ông nội thấy   bênh, lập tức vươn vai ưỡn ngực, hừ lạnh:
 
“Loại đàn bà như mày, thời  là  bỏ vô lồng heo dìm c.h.ế.t !”
 
Ba  hất con d.a.o sang bên:
 
“Ông  đúng. Mày mà  sửa tính,   lấy chồng sẽ khổ cả đời. May mà ông mày rộng lượng  chấp. Mày cái  xác , đánh ai nổi?”
 
“Bà nội mày ngày xưa dữ thế, còn  ông mày đánh cho ngoan ngoãn.”
 
Thì , bà nội  vì  bạo hành lâu dài nên mới bỏ nhà  biệt tích.
 
Thì , cái c.h.ế.t của con mèo – ba  , thậm chí đồng lõa.
 
Chấn động liên tiếp khiến bệnh  tái phát nặng.
 
Cho đến một đêm,  cầm d.a.o gọt trái cây, cắt ngang cổ tay.
 
Tỉnh dậy trong bệnh viện, ông nội  gõ tẩu thuốc cạnh đầu giường :
 
“Bọn trẻ giờ yếu ớt thật.”
 
“Chuyện cỏn con cũng đòi chết.”
 
“Hồi xưa  gì dám giở trò như ? Đánh vài roi là ngoan ngay.”
 
“Nó chỉ   loạn. Muốn c.h.ế.t   rạch cổ luôn?”
 
Bác sĩ nghiêm khắc cảnh cáo, cấm   kích động thêm.
 
Ông khinh bỉ:
 
“Trẻ thế mắc bệnh gì nổi? Giả vờ thôi.”
 
“Cái gì mà rối loạn lưỡng cực, tao đổi hết thuốc của nó ,  thấy gì ?”
 
“Bác sĩ các   bậy,  vẽ vời lấy tiền!”
 
    nép bên, ba thì mặt mũi đầy khó chịu – liền yêu cầu xuất viện ngay lập tức.
 
Tối hôm đó,  cầm dao, rạch cổ ông nội . Rồi tự kết liễu .
 
May ,     uống ly sữa dê đó, lặng lẽ đổ xuống ống cống.
 
Hoàn thành buổi phỏng vấn suôn sẻ, cuối cùng  cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Chỉ khi   thoát khỏi cái nhà , tự chủ về tài chính,  mới  đủ bản lĩnh để trả thù bọn họ.
 
Lần   thông .
 
Cãi chày cãi cối á? Ai chẳng  !
 
Về đến nhà,  hỏi  kết quả phỏng vấn.
 
 phớt lờ bà.
 
Mẹ     , chỉ là quá nhu nhược.
 
 chẳng buồn  chuyện với bà.
 
Ông nội  nhe răng  giả tạo, bắt đầu dạy đời:
 
“Cũng tại mày vô dụng thôi. Hồi xưa bọn tao học đại học là vàng,   tranh  mời  , ai mà  phỏng vấn?”
 
“Có ai như mày, cúi đầu khom lưng chạy vạy khắp nơi xin việc.”
 
 thơm lên trán mèo một cái, cũng  nhạt nhẽo đáp :
 
“Vậy  hồi đó con  bà nội bảo ông  nhờ vả khắp nơi, dúi tiền mãi mới   nhà máy dệt?”
 
“Sau đó còn  đuổi, đến tiền hưu cũng  .”
 
“Người  ăn cơm trắng thịt kho tàu, ba con theo ông ăn rau ngọn củ cải với cám lợn.”
 
“Nói cho cùng là do   năng lực. Nếu ông tài giỏi thì giờ con là đời thứ ba nhà giàu ,  cần lặn lội xin việc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-di-ung-sua-ong-noi-cung-dau-khien-toi-phat-benh/2.html.]
 
Mẹ quýnh lên, khều tay : “Con đừng  với ông nội như thế, ông là bề .”
 
“Mẹ , con hiểu ý  .”
 
 gật gù như ngộ  đạo lý:
 
“Không  bàn về trưởng bối. Dù ông   gì, kém cỏi, con cũng   .”
 
“Nếu nhất định  , thì chỉ  ca ngợi điểm  của ông thôi.”
 
Mắt  đảo qua đảo , ông nội mặt tái như tro.
 
Ông trừng  một cái sắc lẹm, nhưng  cố vặn miệng nặn  một nụ :
 
“Thôi đừng  nữa. Ăn cơm , ăn cơm cái .”
 
Chuyển chủ đề đột ngột thấy rõ.
 
 vô thức siết chặt con mèo trong lòng. Nó l.i.ế.m nhẹ tay ,  mới dịu  đôi chút.
 
Lão già    giở trò gì nữa đây?
 
Dù  từng học diễn xuất, nhưng hôm nay ông  xứng đáng nhận danh hiệu ảnh đế.
 
Mới   còn căng như dây đàn, giờ ông  toe toét , gắp cơm múc canh cho .
 
“Lẩu gà sầu riêng đó, mau nếm thử .”
 
“Tao nấu từ sáng tới giờ, mệt bở  tai đấy.”
 
Vừa  ông  giả bộ đ.ấ.m đầu gối than nhức.
 
Hừ, nhức chân là do suốt ngày ưỡn m.ô.n.g hóng hớt mấy bà già nhảy quảng trường,  chẳng lạ.
 
“Mau ăn ,  gì chậm chạp . Tấm lòng của ông đó.” Mẹ  cũng liếc  đầy trách móc.
 
 điềm tĩnh múc một muỗng canh đưa lên miệng.
 
Ông dán mắt  , mặt đầy mong chờ.
 
Ngay khoảnh khắc  sắp uống, tay  khựng . Gương mặt ông sụp xuống, thất vọng thấy rõ.
 
 hiểu ngay – canh   vấn đề.
 
  bếp, thấy chỉ còn 7–8 hộp sữa bò  sàn.
 
Trời thì nóng như đổ lửa, ông còn  chịu cho  tủ lạnh,  tủ  vi khuẩn.
 
 ném thẳng hộp sữa   mặt ông: “Ông bỏ sữa  canh đúng ? Ít nhất là bảy hộp?”
 
Ông  khan: “Người   cho sữa  lẩu gà giúp tăng hương vị mà.”
 
  sang : “Nếu con  lời , chắc giờ c.h.ế.t thối trong nhà xác .”
 
Mẹ né ánh mắt, lắp bắp: “Ông chỉ là…  nghĩ kỹ thôi, ông   hậu quả…”
 
Ông nội bĩu môi: “ ! Không uống thì phí. Sữa đấy! Hồi đó tao còn   mà uống! Có khổ mới  quý.”
 
  lạnh,  nể nang nữa – cắt ngay một hộp sữa quá hạn, ép ông uống.
 
Mùi chua nồng bốc  từ miệng ông, mặt nhăn như khổ qua.
 
“Ông  đúng, của quý   bỏ phí. Uống hết .”
 
“Con ranh, mày dám—ư… ọe…”
 
“ dám đấy, thì ?”  cắt thêm một hộp, tiếp tục đổ .
 
“Đồ bất hiếu…”
 
“,  bất hiếu,  ?”  sải bước  bếp, vốc một nắm rau thối nhét  miệng ông.
 
“Sữa kết hợp rau củ, bổ sung vitamin nè.”
 
“À, thêm ít vụn xương cho đủ canxi nhé.”