Nước biển bất ngờ tràn  miệng , sặc đến mức khó thở.
 
Một cánh tay rắn chắc siết lấy eo , tay còn  vòng qua chân, bế  lên.
 
“Lê Hạ! Lê Hạ!”
 
Giọng Giang Vân Bạch đầy lo lắng.
 
 ho sặc sụa,   mềm nhũn.
 
“Giang Vân Bạch…”
 
Chưa  hết câu  ho dữ dội.
 
 nghiêng đầu  về phía Bùi Dụ.
 
Hình như   ngã, một đầu gối chạm đất, khi   ánh mắt  chút né tránh.
 
Giang Vân Bạch đặt  bên cạnh Bùi Dụ,  thở hổn hển.
 
Bùi Dụ   một lúc  dời ánh mắt xuống đôi chân của .
 
Anh mím môi,   đang nghĩ gì.
 
Giang Vân Bạch vẫn ôm chặt chiếc máy ảnh như đang giữ một bảo vật.
 
“May quá,   rơi vỡ.”
 
“Này,   quan tâm   ?”  bất mãn.
 
“Cậu nợ  một mạng  đấy,  đủ .” Giang Vân Bạch  chút khách sáo.
 
Sau đó  tiếp tục chụp  và Bùi Dụ.
 
Tóc  ướt sũng bết   ngực, làn da trắng muốt, ánh mắt Bùi Dụ lúc  ửng đỏ,  càng thêm đặc biệt.
 
Giang Vân Bạch tặc lưỡi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
“Ước gì  là nàng tiên cá, như  trông  chiều sâu hơn.”
 
20.
 
 xem  những bức ảnh trong máy, hớn hở chia sẻ với Bùi Dụ.
 
Anh vẫn , nhưng trong ánh mắt  chất chứa nỗi buồn.
 
   đang nghĩ gì, theo bản năng  tìm chuyện gì đó để  .
 
“Bùi Dụ, em  ăn kem.”
 
“Được, em  vị gì?”
 
“Dâu tây.”
 
“Còn Giang Vân Bạch?”
 
Giang Vân Bạch vẫn đang bàn với  về góc chụp  chuẩn, tiện miệng đáp: “Socola.”
 
“Được.”
 
Ngay  đó là tiếng còi xe inh ỏi.
 
Giang Vân Bạch bên cạnh  lao  như tên bắn.
 
Bùi Dụ  giữa đường, ánh đèn chói lóa chiếu lên  , nhưng  thậm chí  chớp mắt.
 
Bình tĩnh đến lạ thường.
 
Như thể đang lặng lẽ chấp nhận cái chếc.
 
Giang Vân Bạch ôm chầm lấy , cả hai ngã nhào xuống đất.
 
Chiếc xe lao qua, chạy thêm hai, ba mét mới dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-day-hu-nam-than-tan-tat/12.html.]
 
Tài xế tức giận quát tháo:
 
“Muốn chếc ? Chắn đường ông đây  gì?”
Giang Vân Bạch cũng  :
 
“Đm! Đêm hôm mà phóng nhanh ,  điên hả!”
 
Chiếc xe rồ ga, tiếp tục phóng .
 
 lặng lẽ bước ngang qua hai  họ,  thẳng đến xe kem.
 
Mỉm :
 
“Chào , cho  hai cây kem, một dâu tây, một socola.”
 
Khi đưa kem cho Giang Vân Bạch,  thậm chí còn   Bùi Dụ lấy một cái.
 
Bùi Dụ l.i.ế.m môi,  chút chột .
 
“Anh cũng  ăn vị dâu tây.”
 
 mỉm :
 
“Muốn ăn thì tự mua ?”
 
Giang Vân Bạch cũng giận.
 
Gọi xe xong, hai chúng  cùng  cô lập Bùi Dụ.
 
Bùi Dụ tự giác  lên ghế phụ, sờ mũi, len lén   và Giang Vân Bạch mấy .
 
Tới biệt thự  đặt ,  và Giang Vân Bạch mỗi  chọn một phòng.
 
Không buồn liếc Bùi Dụ dù chỉ một cái.
 
21.
 
Mười phút , nhóm chat “   tiểu tam (3)” bắt đầu  tin nhắn.
 
Là Bùi Dụ gửi.
 
Bùi Dụ: [Xin .]
 
Bùi Dụ: [Vừa  đầu óc  chập mạch…]
 
Bùi Dụ: [Chỉ là  thể cứu  Lê Hạ nên thấy hụt hẫng thôi.]
 
Bùi Dụ: [Thật  cũng  hẳn là  chếc.]
 
Không ai trả lời.
 
Bùi Dụ: [……]
 
Bùi Dụ: [Lì xì.]
 
 nhanh tay nhưng vẫn chậm một giây.
 
Tên khốn Giang Vân Bạch tay nhanh như chớp.
 
(‘Đá mạnh  cái chân lành của thằng què’  nhận lì xì từ Bùi Dụ.)
 
Cái tên chếc tiệt gì đây?
 
 cũng đổi một cái.
 
—— Tối nay chồng  về nhà.
 
Bùi Dụ: [Giang Vân Bạch, cái tên chếc tiệt gì thế?  nhịn  mười phút đấy.]
 
Bùi Dụ: [Thấy trong nhóm  ,   tiếp đây.]
 
Bùi Dụ: [ chỉ   chếc một chút thôi, nếu thật sự chếc , chắc vẫn sẽ  chút hối hận.]