À…
 
Là như .
 
 và Giang Vân Bạch đều mù đường,  còn cận thị.
 
Thấy hai đứa  bình tĩnh , Bùi Dụ chỉnh sửa quần áo, khôi phục dáng vẻ nam thần học đường điềm tĩnh như  ngày.
 
“Đừng lo,  đưa hai   cửa .”
 
 và Giang Vân Bạch ngạc nhiên.
 
“Anh   quen ?”
 
Giang Vân Bạch suýt .
 
“ là  tiền thì ở  cũng tiện lợi!”
 
 cũng  .
 
“Chuẩn luôn!”
 
Bình thường chỉ đặt vé khoang phổ thông, lúc Bùi Dụ đưa  ba vạn,  còn hí hửng giấu  phần dư.
 
Ai ngờ  định đặt vé thương gia.
 
 và Giang Vân Bạch  hì hì bàn bạc.
 
“Chút nữa liệu  quản lý  đón  chở thẳng  đến cổng lên máy bay ?”
 
“Cũng  thể lắm, hóng quá!”
 
Cho đến khi Bùi Dụ đưa chúng  đến lối dành cho  khuyết tật.
 
“Đây là cửa  á?”
 
Bùi Dụ vô cùng thản nhiên.
 
“Cười lên  Giang Vân Bạch, may là  thể dẫn theo hai ,  thì  cứ tha hồ chạy bộ nhé.”
 
Giang Vân Bạch lập tức trở mặt, nịnh nọt  .
 
“Lão gia, mời ngài  .”
 
18.
Chu Độ Thụ quả  hổ danh là “thần tiên” của giới giải trí trong nước.
 
Mặc một bộ đồ trắng   ánh đèn sân khấu, giọng hát như ly soda vải thiều tươi mát, chậm rãi kể  những câu chuyện thanh xuân.
 
Ba chúng  cầm gậy phát sáng, hòa theo đám đông lắc lư.
 
Bùi Dụ hỏi :
 
“Em  học đại học ở ?
”
 khựng .
 
Cả  và Bùi Dụ đều  thành tích  , đủ khả năng  những trường danh giá nhất trong nước.
 
   thể ở bên Bùi Dụ  kỳ thi đại học.
 
Còn mười ngày.
 
Chỉ mười ngày nữa.
 
 sẽ  rời xa .
 
Nụ   môi  đông cứng , khóe mắt  ửng đỏ, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
“Anh   ?”
 
“Đại học ở Bắc Kinh nhé? Mình cùng .”
 
 đáp: “Được.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-day-hu-nam-than-tan-tat/11.html.]
Xin .
 
 gắng gượng đè nén chua xót trong lòng, giả vờ   gì hỏi Giang Vân Bạch:
 
“Cậu thì ? Có  học đại học ở Bắc Kinh ?”
 
Dưới sự lôi kéo của  và Bùi Dụ, Giang Vân Bạch  lọt  top 400 của trường,   một trường hạng hai là  thành vấn đề, nếu cố gắng hơn một chút,  khi còn đỗ đại học hạng nhất.
 
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Giang Vân Bạch khẽ đẩy lưỡi, ánh mắt   chứa một cảm xúc khó tả, như thể   thấu điều gì đó.
 
 chỉ thoáng qua trong một giây.
 
Sau đó,    trở về bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày.
 
“Được thôi, chúng  cùng .”
 
 nghiêng đầu.
 
Bùi Dụ nở nụ , tâm trạng hiển nhiên  .
 
19.
 
Sau buổi hòa nhạc, chúng   biển.
 
 cởi giày vải, chỉ mặc một chiếc váy hai dây ngắn   chân trần xuống mép nước.
 
Bùi Dụ cúi  xách giày của  lên, lặng lẽ  theo .
 
Giang Vân Bạch bước xa hơn một chút.
 
“Lê Hạ! Bùi Dụ! Nhìn sang đây !”
 
 ngẩng đầu về hướng của  .
 
Chiếc máy ảnh  vặn ghi  khoảnh khắc .
 
“  chụp chung nữa!”
 
 xoay  chạy về phía Bùi Dụ.
 
Gió đêm khẽ thổi qua  , lớp áo sơ mi mỏng manh lộ  những đường nét rắn rỏi bên trong, trông như một thiếu niên Hy Lạp bước  từ tranh vẽ.
 
Giang Vân Bạch liên tục ấn chụp.
 
Khoảnh khắc  và Bùi Dụ đối diện .
 
Ánh mắt  trượt xuống bờ môi .
 
Có chút thèm.
 
Bùi Dụ dường như đoán  suy nghĩ của ,  nhẹ  cúi xuống hôn .
 
Tiếng tách của máy ảnh vang lên,   đóng băng giây phút .
 
Giang Vân Bạch tặc lưỡi.
 
“Chậc, thi đại học xong thì  thẳng đến cục dân chính cho xong .”
 
 siết chặt nắm đấm,  bộ định đánh  .
 
Bùi Dụ  ôm lấy vai .
 
“  lên chỗ mỏm đá chụp ảnh, Giang Vân Bạch, chụp  thì coi chừng đấy.”
 
“Được , đại tiểu thư.”
 
Mỏm đá  trơn.
 
Mải tạo dáng,  sơ ý trượt chân, ngã nhào xuống biển.
 
Giây phút chìm  nước,   thấy tiếng hai  họ hét lên.
 
“Lê Hạ!”